Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 877: Thuần Vu Phong

Lời nói của Lục Trần tuy nhẹ nhưng lại chấn động người ở đây cùng với người vây xem xa xa.
Siêu Phàm cảnh đã bắt đầu bị Hoàng cảnh đuổi giết?
Không biết có bao nhiều Thánh Vương chết vì hắn?
Người trên chiến thuyền cùng người vây xem xa xa vô cùng hoảng sợ, gia tộc Thuần Vu rốt cuộc đã đắc tội với yêu nghiệt gì vậy.
Khó trách đối phương dám vô cùng cường thế chỉ kiếm về phía hoàng cung, quát lớn Hoàng Chủ không nên nhúng tay vào, nếu như đối phương nói không giả thì hoàng thất căn bản không nhúng tay nổi.
“Gia tộc Thuần Vu vì Thuần Vu Phong mà diệt vong, toàn bộ cường giả gia tộc chết hết, hắn lại sống ngon lành, ngươi nói có buồn cười không?” Lục Trần nhìn người này nói, sau đó vươn một đầu ngón tay, mặt trên lượn lờ kiếm ý, hướng về phía trước một cái, chỉ thấy người này kêu lên một tiếng đau đớn, ấn đường nứt ra, một đầu ngã xuống.
“Đợi thêm mấy ngày, đợi Thuần Vu Phong trở về!” Lục Trần xoay người trở lại boong thuyền, mở miệng nói: “Các vị tiền bối, lại đây uống rượu đi!”
“Được!”
“Vẫn chưa thử Tiên Nhân Túy bao giờ!”
Một đám người lần lượt hưởng ứng, ánh mắt lóe ra dị sắc.
Nhoáng một cái hai ngày, không có người trở về, Lục Trần cũng không nóng vội, chắc chắn gia tộc Thuần Vu đã thông báo cho Thuần Vu Phong, đối phương không thể không trở về, chỉ cần đợi đối phương trở về ở đây là được, nếu như đối phương may mắn biết được những chuyện xảy ra trong Hoàng thành, sớm trốn đi, vậy đi đến Thánh địa Thái Sơ một chuyến, bảo sư phụ khác ép đối phương hiện thân.
Hoàng cung Long thị, một cung điện khí phái rộng rãi, vô cùng sâm nghiêm, bên trong một cung điện nào đó bố trí mấy Truyền tống đại trận, những Truyền tống trận này là thông tới các Hoàng triều lớn.
Đúng lúc này, một Truyền tống trận nào đó có hào quang chói mắt sáng lên, giống như thần quang lấp lánh, chứng tỏ có người ngồi Truyền tống trận tới.
Người trông coi Truyền tống trận mở mắt ra, đợi ánh sáng rực rỡ tản đi thì thấy hai người một già một trẻ đứng ở trên Truyền tống trận.
Thanh niên nhìn khuôn mặt chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn rối tung, khuôn mặt cứng rắn, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén. Lão giả bên cạnh một thân áo bào trắng, mặt mày hiền lành, khí tức sâu không lường được.
Thanh niên vừa ra khỏi Truyền tống trận thì lập tức nhìn về phía người của cung điện, dùng giọng điệu vội vàng hỏi: “Gia tộc Thuần Vu không sao chứ?”
Thanh niên này chính là Thuần Vu Phong vội vàng trở về từ Thánh địa Thái Sơ cách đây mười vạn dặm.
Nghe nói Thư Mộng Lan mà hắn để ý có một người con tên là Lục Trần, đã tới thành Phi Tuyết, đối phương là một Đan Hoàng, đã kêu gọi cường giả muốn ra tay với gia tộc Thuần Vu trong vòng nửa tháng.
Thuần Vu Phong vừa nhận được tin tức đã chạy ngay về.
“Phong công tử trở về xem một chút thì biết ngay!” Người trông coi Truyền tống trận đưa ra một đáp án mơ hồ.
Bởi vì mặc kệ là thanh niên quát lớn Hoàng Chủ đó hay là Thuần Vu Phong, hoàng cung bọn họ đều không đắc tội được hai bên, sau khi sợ hãi thành thật thông báo tin tức, Thuần Vu Phong ngồi Truyền tống trận chạy đi, thanh niên trên chiến thuyền đó chẳng phải là muốn giận chó đánh mèo hoàng cung bọn họ sao.
“Đi!”
Thuần Vu Phong không để ý tới, vội vàng mở miệng nói.
Lời nói của người trông coi Truyền tống trận khiến cho trong lòng Thuần Vu Phong có dự cảm không lành.
Hắn cũng không nghĩ tới chạy trốn, trở về từ xa vạn dặm sao phải chạy, dù sao lão giả đứng bên cạnh cũng là sư phụ của hắn, cường giả cấp bậc Thánh Quân, cho dù Lục Trần đó tìm được cường giả Thánh cảnh thì cũng không phải là đối thủ của sư phụ nhà mình.
“Đồ nhi không cần gấp gáp, cho dù đối phương là Đan Hoàng, nhưng ngươi là đệ tử của Thánh địa Thái Sơ, cùng là thế lực đứng đầu đều phải nể mặt Thánh địa Thái Sơ mấy phần, người nhà của ngươi hẳn là không sao.” Lão giả bên cạnh nhàn nhã nói, trong giọng nói mang theo một tia cảm giác ưu việt.
Là người của thế lực đứng đầu, lại làm trưởng lão, tất nhiên là có cảm giác ưu việt.
Hai người họ bay ra khỏi hoàng cung, không che dấu khí tức, một đường bay tới gia tộc Thuần Vu, khí tức của bọn họ bị cường giả Hoàng triều chú ý tới, từng luồng thần niệm bắn tới, thấy được Thuần Vu Phong.
Quả nhiên là Thuần Vu Phong trở về.
Bên cạnh Thuần Vu Phong có một lão giả, bọn họ nhìn không thấu tu vi của lão giả này, rất có thể chính là sư phụ của Thuần Vu Phong, cùng cảnh giới với chủ của Hoàng triều Long thị.
Thuần Vu Phong và sư phụ đi đến gia tộc rất nhanh, thần niệm của Thuần Vu Phong kéo dài vô hạn, bao phủ gia tộc, lập tức nghe được vô số âm thanh ai oán, một đám già trẻ trong gia tộc đều đang khóc, một luồng khí tức cực lớn tràn ngập toàn bộ phủ đệ.
Thuần Vu Phong không cảm nhận được khí tức của phụ thân, cũng không cảm nhận được khí tức của gia gia, Tô bá và mấy Hoàng giả khác, trong lòng run lên.
Sau đó, ánh mắt Thuần Vu Phong lập tức trở nên đỏ như máu, một luồng lửa giận khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung được tản mát ra từ trên người hắn.
Đối phương biết rõ mình là đệ tử của Thánh địa Thái Sơ, sao dám tàn sát cường giả gia tộc.
Lão giả bên cạnh cũng nhếch mày, nhìn về phía chiến thuyền còn dừng lại ở trên bầu trời, từng luồng quy tắc chấn động phát ra, cho người ta cảm giác áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận