Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 587: Nữ nhân xinh đẹp đến nghẹt thở (2)

Hàn Mặc thánh vương đích thân hành động, bởi vì Lục Trần có ân với hắn, hắn muốn tìm Lục Trần.
Giờ phút này, trong một dãy núi ít người qua lại có đầy cỏ dại mọc um tùm.
Một con linh lộc đang ăn linh thảo, nhưng mỗi khi ăn được một ít, nó sẽ ngẩng cao đầu cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.
Vù!
Một đường kiếm quang chói mắt loé lên, trực tiếp phân thân linh lộc ra làm hai khiến nó ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu.
Trong giây lát đã có một bóng người xuất hiện bên cạnh xác của linh lộc, hắn thành thạo dùng trường kiếm cắt một miếng thịt béo nhất trên cơ thể linh lộc xuống.
Người này không ai khác chính là Lục Trần.
"Tính thời gian đã là ngày thứ sáu rồi, hẳn là người của hai gia tộc đã phá bỏ tế đàn." Lục Trần lẩm bẩm.
Phá Không phù đưa hắn tới khu rừng rậm nguyên sơ khó tiếp cận này, nhưng lại là vị trí trung tâm nhất. Sau khi được truyền tống tới đây, hắn liền bóp nát Ấn Nấp phù để che giấu khí tức của bản thân.
Hắn đã bình yên vô sự trong sáu ngày qua, hiện giờ hắn đang chờ hai gia tộc phá bỏ tế đàn của nơi phong ấn để hắn có thể ra bên ngoài.
"Tiểu tử kia, ngươi cũng giỏi trốn đó." Đột nhiên có một tiếng cười quyến rũ khẽ khàng truyền vào tai Lục Trần.
Lục Trần ngẩng đầu, tóc tai lập tức dựng đứng lên bởi vì có một người đã lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay cạnh hắn từ lúc nào.
Một nữ nhân xinh đẹp đến nghẹt thở đang chăm chú nhìn hắn với ý cười trong trẻo trên môi.
Đứng trước mặt Lục Trần lúc này là một nữ tử có đường cong mềm mại, duyên dáng thướt tha, vòng eo thon nhỏ lại tinh tế.
Nữ tử này mặc váy đen che đi thân hình xuất sắc, dung nhan tựa như ảo mộng, đường nét trên khuôn mặt gần như hoàn mỹ, nàng có đôi mắt cười vừa xinh đẹp vừa linh động mê hoặc như muốn câu hồn đoạt phách người ta.
Mái tóc đen óng ả đung đưa trong gió mang theo mùi hương thoang thoảng khiến kẻ khác mê say.
Nữ tử trước mặt thật sự rất xinh đẹp, dung nhan khuynh quốc khuynh thành hiếm thấy trên đời giống như không thuộc về nhân gian mà là tiên nữ giáng trần.
Nhan sắc tuyệt thế như vậy, vẻ đẹp đến mức ngạt thở không hề kém hơn năm vị sư phụ của hắn.
Nam tử bình thường có khi đã say như điếu đổ từ cái nhìn đầu tiên, nhưng dù sao thì Lục Trần cũng đã gặp qua vô số mỹ nhân đứng đầu nên không lộ ra vẻ Trư ca như những nam tử khác.
Ngoài ra, Lục Trần còn cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ từ trên người nữ tử này, đó là luồng khí tức không thể thăm dò được khiến hắn phải kinh sợ từ sâu thẳm trong linh hồn.
Trên người hắn được bao bọc bởi bùa chú ẩn nấp, các Thánh Vương bình thường không thể phát hiện ra hắn. Nhưng bây giờ, nữ tử này lại tới trước mặt mình rồi nói trốn giỏi lắm, điều đó chứng minh rằng đối phương đến từ tộc Ma bất tử.
"Không thể nào..." Lục Trần đột nhiên trợn trừng hai mắt, đầu óc trống rỗng, hắn kinh hãi khi nhìn nữ nhân đang cười như không cười trước mặt.
Đầu hắn ong ong, khó có thể tin được vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này lại là Phán quyết giả của tộc Ma Bất Tử, một giai nhân tuyệt sắc cấp bậc Đại Thiên Tôn.
Đúng rồi, trước đây Hàn Mặc thánh vương không muốn phái con nối dõi của mình ra quyết đấu với hắn, nhưng Lê Hoa đã báo với Phán quyết giả, mà giọng nói của nữ tử này giống hệt với giọng nói của Phán quyết giả đã lên tiếng trong bóng tối khi ấy.
Sau khi nghĩ thông suốt, khuôn mặt Lục Trần trở nên rầu rĩ.
Không sai, đây chính là Phán quyết giả của tộc Ma Bất Tử, cảnh giới Đại Thiên Tôn. Đối với người ở mười vực thì đây là một cường giả cấm kỵ.
Đôi mắt xinh đẹp của Phán quyết giả khẽ lưu chuyển, nàng mỉm cười dịu dàng khi thấy sắc mặt biến ảo của Lục Trần, đầu tiên là cứng ngắc, sau đó là ngạc nhiên, cuối cùng biến thành vẻ mặt cay đắng.
Đây là một quá trình thay đổi sắc mặt rất vô cùng ấn tượng.
"Tỷ tỷ đã sống mấy chục vạn năm, chưa từng có ai dám lừa dối ta. Tiểu tử kia, ngươi là người đầu tiên dám lừa gạt bắt chẹt tỷ tỷ đó." Phán quyết giả nói với giọng điệu biếng nhác nũng nĩu, nàng đứng thẳng lên lộ ra dáng người hoàn mỹ.
Tiếc là Lục Trần không có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, hắn vẫn còn bối rối.
Hắn không thể tưởng tượng nổi Phán quyết giả của tộc Ma Bất Tử sẽ đích thân đi tìm hắn.
"Tiểu tử kia, ngươi nói xem tỷ tỷ nên trừng phạt ngươi như thế nào?" Phán quyết khẽ cười hỏi.
"Chào tỷ tỷ."
Lục Trần tỉnh táo lại, bất chấp đến cùng gọi một tiếng thân thiết nhưng trong lòng lại đau khổ, chua xót như ăn phải khổ qua.
"Từ khi còn nhỏ, lão già nhà ta đã nói với ta rằng nữ tử càng xinh đẹp thì tâm địa càng lương thiện, giống như vẻ đẹp tựa tiên nữ của tỷ tỷ vậy đó, tỷ tỷ nhất định có một tấm lòng Bồ Tát." Lục Trần khen ngợi với ánh mắt vô tội.
"Haha."
Phán quyết giả nghe xong lời nói của Lục Trần thì cười nhẹ với âm thanh dễ nghe vô cùng, giống như cả thể xác và tinh thần nàng đều cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
"Tỷ tỷ không hề có tấm lòng lương thiện, tay tỷ tỷ dính máu còn nhiều hơn tưởng tượng của ngươi nữa." Phán quyết giả cười nói: "Ngươi có thiên phú không tồi, vừa hay tỷ tỷ còn thiếu mấy con rối, nên luyện chế ngươi thành rối làm bạn với tỷ hàng ngày. Tiểu tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy chẳng ra sao cả." Lục Trần sắp khóc đến nơi, luyện thành rối thì không phải chết hay sao?
"Chuyện này không do ngươi định đoạt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận