Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 499: Ngươi và ta ngây người đứng dưới gốc cây

Lục Trần nhíu mày, hóa ra lưỡi của Lạc Thiên bị cắt mất, rất nhanh Lục Trần lại phát hiện không chỉ như thế, hắn còn không thể cảm nhận được khí tức tu vi trên người Lạc Thiên, chứng tỏ tu vi của Lạc Thiên bị phế.
"Lưỡi bị cắt mất, tu vi bị phế, là ai làm?" Lục Trần nhíu nhíu mày.
Bộ dạng hiện tại của Lạc Thiên, cũng quá thê thảm rồi.
"Ư ư ư..."
Lạc Thiên muốn nói chuyện, nhưng hoàn toàn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lục Trần tìm kiếm trong nhẫn không gian rất lâu cũng không tìm được đan dược chữa trị đan điền, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ bị phế bỏ, cho nên hắn không mang, nhưng Nhục Sinh Bạch Cốt đan bát phẩm thì vẫn còn hàng.
Loại đan dược này giống như tên gọi, có thể thịt sinh bạch cốt, bất kể cơ thể thiếu đi một mảnh thịt hay thiếu đi một cánh tay, dùng đan này đều có thể mọc ra.
"Ăn nó trước đi." Lục Trần nói xong, ánh mắt nhìn về phía Vu Chiến, nói: "Có đan dược chữa trị đan điền nào không?"
"Có."
Vu Chiến móc ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian, đưa cho Lạc Thiên.
Trong mắt Lạc Thiên lóe lên tia xúc động, hắn nhận lấy rồi nuốt một hơi, sau đó không ngừng gật đầu cảm ơn hai người bọn họ.
"Được rồi, ăn cơm trước đi." Lục Trần liếc mắt nhìn Lạc Thiên một cái, nói.
Con hàng này dù sao cũng là tiểu đệ của mình, tuy chỉ làm tiểu đệ hơn một tháng, nhưng Lục Trần tương đối hài lòng với tiểu đệ này nên quyết định giúp một lần.
Lúc ăn cơm, Lạc Thiên ăn như hổ đói, như thể hắn không hề ăn cơm trong một tháng. Ánh mắt ba người Lục Trần đờ đẫn nhìn hắn ăn cơm, cũng may chừng một giờ, hắn đã ăn xong, bọn họ liền mang theo Lạc Thiên trở lại phủ đệ của Vu Chiến.
Vẻn vẹn trong ba ngày, lưỡi Lạc Thiên không chỉ lành lại, cũng có thể tu luyện lại lần nữa, chỉ là cảnh giới có chút thảm, phải bắt đầu lại từ đầu.
"Kiếm Tam công tử, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đời này ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi." Trong đình nghỉ mát, Lạc Thiên quỳ xuống trước Lục Trần, giọng điệu nghẹn ngào nói.
Lạc Thiên cảm động đến mức muốn khóc, hắn vốn cho rằng tu vi bị phế sẽ chết ở bên trong bí cảnh, có ai nghĩ được trời không tuyệt đường người, gặp được Kiếm Tam công tử.
Chủ yếu nhất là, Kiếm Tam công tử cho hắn hai viên thánh đan, lưỡi hắn không chỉ lành, ngay cả tu vi cũng khôi phục, chẳng qua chỉ cần tu luyện lại từ đầu mà thôi.
"Làm trâu làm ngựa thì thôi." Lục Trần liếc mắt nhìn đối phương.
Đối với việc cứu Lạc Thiên, hắn cũng không hề đòi hỏi hồi báo gì, chủ yếu là cho dù đối phương khôi phục tu vi thì cũng không giúp được hắn, cứu hắn đơn thuần là do hứng thú.
Nghe được lời nói của Lục Trần, trong mắt của Lạc Thiên xuất hiện từng tia ảm đạm, hắn cũng biết, mình và Kiếm Tam công tử cách xa mười vạn tám ngàn dặm, cho dù là làm tùy tùng của Kiếm Tam công tử cũng không có tư cách.
Lục Trần hỏi: "Ngươi lăn lộn thế nào mà lại thành bộ dạng này?"
Lời nói của Lục Trần lập tức gợi lên sự tức giận của Lạc Thiên, trong mắt hắn toát ra lửa giận hừng hực, giống như muốn thiêu rụi hư không.
Nhưng rất nhanh, Lạc Thiên liền gạt đi lửa giận trong mắt, mở miệng nói: "Kiếm Tam công tử, bỏ đi, người đó không thể trêu chọc."
"Ừm."
Lục Trần nghe Lạc Thiên nói vậy, nhíu mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Vẻ mặt Lạc Thiên mang theo một chút lo lắng, mở miệng nói: "Người kia tiến vào trong bí cảnh nhận được truyền thừa Thánh giả, tu vi tăng vọt, không kém gì cấp độ Thánh Tử, ta sợ..."
Lạc Thiên cũng không muốn gây phiền phức cho Lục Trần, hắn sợ Kiếm Tam công tử không phải là đối thủ của bên kia.
Nhìn thấy sự lo lắng của Lạc Thiên, Vu Chiến không nhịn được mà chửi bậy trong lòng, người trước mắt vẫn chưa ý thức được Lục Trần lợi hại đến mức nào à. Cho dù hắn có bị ném lên Thượng Giới thiên cũng có thể trở mình khơi dậy sóng gió, đọ sức với những thiếu niên Chí Tôn và mấy nhân vật ngất trời kia phỏng chừng cũng không thua kém gì.
Chỉ là một kẻ cấp độ Thánh Tử, một truyền nhân của môn phái cấp Thánh, để loại thiếu niên Chí Tôn này xách giày cho Lục Trần cũng không xứng.
"Không cần nhiều lời, ngươi là tiểu đệ của ta, chịu uất ức, đương nhiên có nghĩa vụ giúp ngươi báo thù." Lục Trần mở miệng nói.
"Cái này..."
Lạc Thiên thấy Lục Trần nói như vậy, không cố chấp nữa, nghiến răng nói: "Ta đưa Kiếm Tam công tử đi."
"Dẫn đường đi." Lục Trần nói.
Sau đó, Lạc Thiên dẫn đường, ba người đi theo, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thành Đại Vu, thẳng hướng về phía bắc ba ngàn dặm, rẽ vào trong một khu rừng nguyên thủy.
Lúc đi trên đường, Lạc Thiên cũng nói về người đã phế tu vi của hắn.
Đối phương tên là Vương Thành, hơn nữa còn thuộc thế lực cấp Hoàng ở thành Lạc Hoàng, tu vi của đối phương cũng không cao hơn hắn nhưng lại giành được kỳ ngộ, nhận được truyền thừa của một vị Thánh giả, chiến lực tăng vọt, trở thành cấp độ Thánh Tử.
Ban đầu, những người tới từ thành Lạc Hoàng do Lạc Thiên thống lĩnh, nhưng mà sau khi người Vương Thành giành được truyền thừa, thái độ của bên kia đã thay đổi rất nhiều, muốn đánh chết hắn ngay bên trong bí cảnh, làm hắn ra ngoài phải dè dặt bí mật, không cho người hoàng cung Lạc biết.
Lạc Thiên không phải đối thủ của Vương Thành, khi đan điền bị nghiền nát và tu vi biến mất, hắn cắn đứt lưỡi, đốt cháy tinh huyết tiêu hao đi tiềm năng của thân thể, kiên trì trong một khắc mới thành công đào tẩu.
Một khắc sau đó, tu vi của hắn liền mất hết, tiếp đó hắn vô tri vô giác du đãng đến thành Đại Vu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận