Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1688: Hắc Sa tướng quân (2)

Nghe nam tử mập nói vậy, sắc mặt Lục Trần đẹp hơn hẳn: “Đưa ta đến thành Hắc Sa.”
“Chuyện này...” Hắn tỏ vẻ chần chừ.
“Thế nào, có vấn đề gì à.”
“Không có vấn đề, không có vấn đề.”
...
Lục Trần mang hắn lên đường đến thành Hắc Sa. Khoảng nửa tháng sau, từ xa hai người đã trông thấy một thành trì khổng lồ đứng sừng sững ở tận cùng mặt đất. Khí phái rộng rãi, tường thành được xây bằng đá đen, nhìn từ xa, thành Hắc Sa như một con thú hùng vĩ, toát ra một áp lực nhè nhẹ.
“Tiền bối, đằng trước chính là thành Hắc Sa, vãn bối không dám đi đâu.” Nam tử mập chỉ vào thành trì xa xa, nói.
Lục Trần hỏi: “Tại sao không dám đi.”
Nam tử mập đáp: “Vì thành chủ của thành Hắc Sa là dị tộc, trong đó có rất nhiều dị tộc. Những dị tộc này rất không hữu hảo với Nhân tộc chúng ta, muốn giết là giết, chỉ có người hung ác mới dám bước vào thành Hắc Sa thôi.”
Lục Trần nghe vậy, khẽ gật đầu, sau đó hờ hững nói: “Cút đi.”
“Dạ.”
Nam tử mập ra chiều như trút được gánh nặng, sợ Lục Trần đổi ý gấp gáp chạy đi.
Lục Trần cất kỹ pháp bảo phi hành, đến thành Hắc Sa và thuận lợi vào trong thành.
Lục Trần phát hiện thành Hắc Sa rất khác so với toà thành đầu tiên, hầu hết người đi đường đều là dị tộc, loài người cũng có nhưng rất ít.
Uỳnh!
Đúng lúc này, một con yêu thú phi hành khổng lồ lượn vòng giữa không trung, nhấc lên cơn sóng gợn mạnh mẽ, trên yêu thú phi hành có thanh niên áo trắng đang đứng.
“To gan, không biết nơi đây là địa bàn của Hắc Sa tướng quân sao, kẻ Nhân tộc như người dám phi hành trên không, muốn chết à?” Vài Thần Hoàng dị tộc bay lên không, nhìn đăm đăm vào thanh niên kia rồi nghiêm nghị nói, quanh cơ thể dao động Thần Hoàng cuộn trào như bão táp, mạnh đến cực điểm.
“Vãn bối Chu Dương Huy, lấy danh nghĩa sư phụ đến cầu kiến Bàng Vân đạo tổ.” Trên yêu thú phi hành, thanh niên áo trắng nói với vẻ không kiêu ngạo không tự ti.
Dứt lời, hắn lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho đối phương.
“Đây không phải là tên kia sao.” Phía dưới, Lục Trần nhìn chằm chằm thanh niên đứng trên yêu thú, trong mắt lộ ra chút ít kỳ lạ.
Lục Trần nhận ra người đó, lúc trước trong đại hôn của Võ Minh, một con thần điểu Thánh Đế cảnh chở một nhóm thanh niên có khí chất siêu phàm đến, họ đến từ Vận Mệnh thần thành, là người của Vận Mệnh thành chủ, một trong số họ có người tên Đông Dật Lưu, chắc chắn là đệ tử Vận Mệnh thành chủ.
Còn thanh niên tên Chu Dương Huy trước mặt đã thể hiện sức mạnh phi thường trong hôn lễ, có thể ra tay thì sẽ không nói nhiều nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lục Trần.
“Sư phụ của ngươi là ai?” Một Thần Hoàng dị tộc hỏi.
“Ta đến từ Vận Mệnh thần thành, ngươi nói xem sư phụ ta là ai?” Chu Dương Huy điềm tĩnh hỏi ngược lại.
Thần Hoàng dị tộc nghe Chu Dương Huy đáp thì đồng tử hơi co rụt lại, hắn là người đi theo Hắc Sa thành chủ nên có hiểu biết sâu rộng, đương nhiên biết Vận Mệnh thần thành của Nguyên giới. Chủ của Vận Mệnh thần thành lại là sự tồn tại vĩ đại thứ ba trong bảng Giới Chủ, lợi hại hơn cả Bàng Vân đạo tổ.
Thần sắc thanh niên này kiêu ngạo cực kỳ, giọng điệu lạnh nhạt, thầm nghĩ chắc hẳn hắn có thân phận rất cao trong thần thành, có lẽ là môn đồ của Giới Chủ chưa biết chừng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thần Hoàng co rúm mạnh, thái độ lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, hắn cung kính nói: “Hóa ra là môn đồ của Giới Chủ ghé thăm, vô cùng hoan nghênh.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn người kia, thấy hắn không phản bác thì càng chắc chắn đây là môn đồ của Vận Mệnh thành chủ.
Bên dưới, Lục Trần cũng hơi ngơ ngác, cái tên trên trời là môn đồ của Giới Chủ á?
Lục Trần cảm thấy tu vi của người kia không mạnh bao nhiêu, đường đường là một người có tu hành cảnh giới chung cực, mà lại nhận thứ này làm đồ đệ à.
Vị Vận Mệnh thành chủ này cũng quá không có mắt nhìn rồi đấy.
Lục Trần không biết Chu Dương Huy chỉ có thể được coi là đệ tử ký danh của Vận Mệnh thành chủ, loại ký danh này Vận Mệnh thần thành có rất nhiều và không có bao nhiêu địa vị trong lòng Giới Chủ. Thế nhưng trong mắt người ngoài, dẫu là đệ tử ký danh nhưng đó cũng là đệ tử ký danh của Giới Chủ, truyền ra rất có mặt mũi nên dù đi đến đâu cũng đều có thể trở thành thượng khách.
Chu Dương Huy khoát tay: “Bớt nhiều lời, gọi Hắc Sa tướng quân ra đi, ta có chuyện tìm hắn.”
Tuy Chu Dương Huy là đệ tử ký danh của Vận Mệnh thành chủ nhưng cũng biết ngang ngược có chừng mực. Với thân phận đệ tử ký danh của Giới Chủ, hắn có thể nói chuyện ngang hàng với cường giả Tạo Giới cảnh, nhưng lại không có tư cách trực tiếp đi tìm Bàng Vân đạo tổ, chỉ có thể tìm một vị Tạo Giới cảnh mình quen biết để từ hắn dẫn đến nơi ngủ say của Bàng Vân đạo tổ.
Bấy giờ, Thần Hoàng dị tộc lúng túng nói: “Chu công tử, Hắc Sa tướng quân vẫn chưa về, thế nên ngươi phải chờ ở đây vài ngày.”
Chu Dương Huy khẽ gật đầu: “Đành vậy, các ngươi mau chóng thông báo cho Hắc Sa tướng quân về đi, gia tộc có chuyện muốn trao đổi với Bàng Vân đạo tổ.”
Lần này, Chu Dương Huy phụng sư mệnh tới.
Đương nhiên, lúc đầu lẽ ra hắn không được tới, hắn còn chưa có tư cách phụng mệnh, vốn là chuyện của sư huynh Đông Dật Lưu nhưng sư huynh tạm thời có việc mới giao chuyến đến Thâm Uyên giới cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận