Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 902: Người chảnh hơn cả Lục Trần (2)

“Nếu ta nói không thì sao?” Lục Trần thản nhiên đáp lại một câu.
Trong lòng lại có chút nghi ngờ, hắn đến nơi này bế quan nửa tháng chưa từng thấy đánh nhau, trên cơ bản mỗi người đều rất hòa bình, hoặc là tu luyện, hoặc là bế quan cảm ngộ, không có tình trạng đánh nhau xảy ra.
“Ha ha, ngươi nói không thì đương nhiên bọn ta sẽ không nói gì nữa, dù sao thì bên trong không gian Đông Hoàng không thể vi phạm người khác không đồng ý mà đánh nhau.” Thánh Vương anh tuấn này mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng hiền hòa, sau đó lại giống như tự thuật lại một chuyện không quan trọng: “Chỉ là từ khi ngươi bắt đầu từ chối, Sơn Hải giới sẽ lưu truyền Kiếm Hoàng nào đó của Kiếm Đế cung là tên quỷ nhát gan.”
Người này thấy Lục Trần trẻ như vậy đã đột phá Kiếm Hoàng, chắc chắn không phải là kiếm tu, là Kiếm Đế cung của Sơn Hải giới.
Không gian Đông Hoàng không cho phép đánh nhau, đây là quy tắc Đại Mộng Thiên Nữ đặt ra, tất nhiên hắn không dám phá hỏng, chỉ là có thể kích động đối phương.
“Không dám nhận khiêu chiến, nói một câu là Kiếm Đế cung không bằng Đao Thần điện thì sẽ thả ngươi đi!” Một võ giả Hoàng cảnh bên cạnh thanh niên Thánh Vương thản nhiên nói.
Mặc dù Lục Trần không biết Sơn Hải giới là nơi nào, nhưng lại không vui với thái độ của người này, giọng điệu ương ngạnh trả lời một câu: “Ngốc.”
Vừa thốt ra từ kéo thù hận vô hạn này, sắc mặt của đám người Đao Thần điện đột nhiên trầm xuống, từng tia đao ý khủng bố bộc phát ra ngoài, quét sạch thiên địa, luồng khí tức này khiến đám người xung quanh vô cùng khó chịu.
“Hì hì, lúc lão phu còn trẻ cũng từng có khí thế tuổi trẻ như vậy!” Một lão giả có khí cơ kinh khủng trong sơn động nào đó liếc nhìn, cười ha ha nói một câu: “Đúng là hoài niệm ngày tháng tuổi trẻ ngông cuồng.”
Nói xong, hắn lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng không ngừng cảm thán, không hổ là người của Kiếm Đế cung, chảnh quá, có lẽ chỉ có người của Kiếm Đế cung mới dám mắng người của Đao Thần điện.
Xẹt!
Một luồng kiếm ý ẩn chứa khí tức quy tắc Thái âm từ xa bay đến, giống như một vầng trăng sáng, tản mát ra khí tức lạnh lẽo, chặn trước mặt Lục Trần và đám người Đao Thần điện.
Luồng khí tức này vô cùng lạnh lẽo, lạnh như muốn kết đông không gian lại, đồng thời xen lẫn một luồng khí tức bén nhọn.
Lục Trần nhìn thấy luồng kiếm ý lạnh lẽo này, khí tức chuyển động ra ngoài dường như muốn đông cứng linh hồn của người ta, ánh mắt đột nhiên khẽ nheo lại, đây là kiếm ý kết hợp với quy tắc, nói rõ người ra tay là cường giả Thánh cảnh.
Người xung quanh cảm nhận được luồng kiếm ý lạnh lẽo này, khí tức tản mát ra khiến cường giả Thánh Vương đỉnh phong không khỏi run sợ, bọn họ cảm giác huyết nhục, xương cốt bản thân giống như sắp kết đông, lạnh rét thấu xương.
“Không đúng, cho dù là kiếm ý kết hợp với đạo Hàn Băng cũng không thể lạnh như vậy, luồng rét lạnh này là lực lượng Thái m!” Cường giả Thánh Vương lẩm bẩm nói.
Đạo Thái âm và Hàn Băng cùng thuộc quy tắc rét lạnh, nhưng cái trước lại mạnh hơn quy tắc Hàn Băng nhiều, thuộc loại quy tắc cực kỳ hiếm thấy.
“Dương Tu, ngươi được lắm đó, ức hiếp người của Kiếm Đế cung ở không gian Đông Hoàng, xem Kiếm Đế cung không có ai cả sao?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, chợt xuất hiện một thanh niên tóc trắng bên trong nơi này, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm thanh niên Thánh Vương trước đó nói chuyện với Lục Trần, ánh mắt mang theo khinh thường cao cao tại thượng.
Mặc dù thanh niên này tóc trắng nhưng vốn không phải là lão giả, ngoại trừ mái tóc trắng như tuyết ra thì dung mạo của hắn thoạt nhìn không khác gì thanh niên hơn ba mươi tuổi.
“Hàn Băng kiếm thánh!”
Có số ít người trong đám người nhận ra thân phận của người này.
“Liễu Mục!”
Thánh Vương Dương Tu bị thanh niên tóc trắng quát lớn, nhìn thấy thanh niên tóc trắng lạnh giọng nói, trong đôi mắt mang theo ý kiêng kỵ mãnh liệt, bởi vì Liễu Mục là một trong những nhân vật làm mưa làm gió ở Kiếm Đế cung, thực lực mạnh mẽ, hắn còn xa mới là đối thủ của Liễu Mục, đã từng bị Liễu Mục dạy dỗ.
Đám người của Đao Thần điện nhìn thấy Liễu Mục, sắc mặt trở nên trắng bệch khác lạ.
“Mời lên chiến đài mà khí linh tháp Đông Hoàng lập ra, thấy thế nào, ngươi và ta đến chiến một trận.” Trên thân Liễu Mục tản mát ra quy tắc Thái m, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Tu, vô cùng bá đạo nói: “Xem ông không đánh cho ngươi xì phân ra ngoài.”
Sỉ nhục!
Một cảm giác sỉ nhục nồng đậm tản mát ra từ trong lòng của Dương Tu, đôi mắt lãnh lẽo nhìn chằm chằm Liễu Mục.
Nhưng Dương Tu không dám nói lời phản bác, bởi vì hắn không phải là đối thủ của Liễu Mục.
“Ha ha, sư huynh nói lý với đám ngốc này làm gì, đánh một trận chẳng phải là thành thật sao, nếu như đánh một trận không được vậy thì đánh hai trận.” Một âm thanh không hợp thời vang lên, chỉ thấy trước mặt thanh niên tóc trắng có thêm một thanh niên, khí tức của thanh niên này cũng chấn động ở Thánh cảnh, là một kiếm tu cấp bậc Thánh Quân, nhưng khí tức tản mát ra ngoài khiến Thánh Vương có chút kiêng kỵ.
Người xung quanh nghe đến mồ hôi lạnh thấm người, quả nhiên đám người của Kiếm Đế cung ai nấy đều chảnh như trong lời đồn.
“Yến Tử Hiên!” Ánh mắt Dương Tu lạnh lẽo nhìn lên trên người thanh niên này.
“Dương Tu ngốc nghếch, gọi gia gia ta đây làm gì vậy?” Thanh niên tên là Yến Tử Hiên nhìn chằm Dương Tu cười ha ha nói.
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận