Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1786: Vào cửa Trấn Phong

Bên trong cửa Trấn Phong, truyền đến tiếng nứt vỡ kinh người, giống như trời sụp đất nứt, dao động năng lượng cực kỳ khủng bố, mọi người biết, đây là Tu La Viêm đang chiến đấu với cổ thú.
Trận chiến, chỉ kéo dài khoảng nửa canh giờ, dao động năng lượng dần dần giảm xuống, cho đến khi biến mất, mọi người bắt đầu căng thẳng thần kinh, không biết trận chiến bên trong như thế nào.
Không lâu sau, mọi người nhìn thấy, một bóng người toàn thân đều là máu bước ra từ cửa Trấn Phong, chính là Tu La Viêm.
Tu La Viêm thoạt nhìn rất chật vật, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lung lay sắp đổ, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nhưng mà, hắn đã thành công đi ra ngoài.
“Tham kiến Tân Hoàng, tham kiến Tân Hoàng.”
Giờ khắc này, vô số người quỳ xuống trước Tu La Viêm, phát ra tiếng gầm thét điên cuồng, những lão quái vật Tạo Giới cảnh cũng quỳ một gối xuống đất, bày tỏ tôn kính với Tân Hoàng, về phần thế hệ cùng tuổi tộc Tu La, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt mà sùng bái mãnh liệt.
Trong lòng bọn họ, Tu La Viêm chắc chắn là một tồn tại giống như thần.
“Tu La Viêm, từ hôm nay trở đi, ngươi là Tân Hoàng của tộc Tu La.” Pho tượng mở miệng, ánh mắt uy nghiêm dừng trên người Tu La Viêm.
“Tuân lệnh Tiên Tổ.” Tu La hành lễ với pho tượng khổng lồ.
Ánh mắt Tu La thần chuyển động, nhìn bốn phía xung quanh, mọi người tiếp xúc với ánh mắt của hắn, đều cúi đầu xuống, cuối cùng, ánh mắt của Tu La thần, chậm rãi dừng lại trên người Lục Trần.
Lục Trần cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Tu La thần, cơ thể đột nhiên cứng đờ, hắn cảm giác mình giống như bị mãnh thú chú ý, khí tức nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có tiến vào từng một tế bào trong cơ thể, mồ hồi rơi như mưa.
Trong lòng Lục Trần khiếp sợ đến cực điểm, không rõ sao Tu La thần lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Người tộc Tu La xung quanh, cũng rất tò mò vì sao Tu La thần lại chú ý tới một kẻ ngoại lai, đúng lúc này, Tu La thần chậm rãi mở miệng, nói: “Bên trong còn có hai cổ thú Tạo Giới cảnh, khí tức đã suy yếu rất nhiều, nếu ngươi có cách khiến bọn chúng thần phục, thì đi vào trong thu phục bọn chúng đi.”
Lục Trần trừng to mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
Lời này của Tu La thần có ý gì?
Bảo hắn đi thu phục hai cổ thú?
Không chỉ Lục Trần không biết nguyên nhân, mà ngay cả những người tộc Tu La xung quanh cũng vô cùng bất ngờ, bởi vì bọn họ không hiểu, tại sao Tu La thần lại nói những lời khó hiểu như vậy với kẻ ngoại lai.
Lục Trần yếu ớt hỏi: “Tiền bối, vãn bối không hiểu.”
Lục Trần bây giờ thực sự không hiểu, đầu óc choáng váng.
Tu La thần nói: “Có người bảo ngươi vào thu phục cổ thú.”
“Ai?” Lục Trần vội vàng hỏi.
Trong lòng Lục Trần vô cùng ngạc nhiên, không biết ai có năng lực đó, bảo Tu La thần chuyển lời, để hắn vào trong cửa Trấn Phong thu phục yêu thú.
Hắn đoán Tu La thần là Đạo tổ, người có thể làm cho hắn chuyển lời, chắc chắn cũng là cấp Đạo Tổ.
Nhưng mà, hắn không quen cấp Đạo Tổ.
Ai đang âm thầm giúp hắn vậy?
Tu La thần nói: “Về phần là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết, có đi hay không là do ngươi quyết định.”
“Đi.”
Lục Trần nhanh chóng đồng ý.
Tu La Viêm có thể giết chết cổ thú suy yếu bên trong, hắn tự tin có thể nghiền ép được, mà một khi thu phục, hắn sẽ có thêm hai ngoại viện mạnh mẽ, chuyện này chắc chắn là bất ngờ ngoài dự đoán.
Vì vậy, Lục Trần trực tiếp xông vào trong cửa Trấn Phong.
Khi Lục Trần bước vào, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, những người tộc Tu La này không hiểu cách làm của Tiên Tổ, nhưng có một vài người hiểu ra, đoán một hai phần, đó là sau lưng thanh niên, e là có một nhân vật không thua gì Tiên Tổ của bọn họ, hơn nữa còn là bạn.
Vì vậy Tiên Tổ đã tặng đối phương hai cổ thú Tạo Giới cảnh.
Tuy nói là tặng, nhưng vần phải để đối phương tự giành lấy.
Bên trong cửa Trấn Phong, là một không gian vô cùng rộng lớn, không gian đầy máu tươi, khí tức sát ý vô cùng dày đặc, Lục Trần không phải người tộc Tu La, loại cảm giác đau đớn này vô cùng mãnh liệt, đây là sát ý vô tận nhập thế.
“Tiền bối, ngươi còn ở đó không?” Lục Trần hỏi: “Hai cổ thú kia ở đâu?”
“Tiền bối, ngươi nói chuyện đi.”
Dù Lục Trần có nói gì, Tu La thần đều không đáp lại hắn.
Hết cách, đành phải tự mình tìm kiếm.
Một đường phi hành, Lục Trần vượt qua vô số dãy núi, đột nhiên, một khí tức sợn cả gai ốc xuất hiện từ đáy lòng, khí lạnh phát ra.
Rất nhanh, Lục Trần nhìn thấy cổ thú thứ nhất.
Đó là một cự vượn cao đến trăm trượng, đang dựa vào một tảng đá nghỉ ngơi, cự vượn có bộ lông màu vàng, giống như đúc từ vàng, thân hình của nó vạm vỡ cường tráng, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, lúc này, nó khẽ nhắm mắt lại, tiếng ngáy như sấm.
Lục Trần nhìn thấy Cự Viên Hoàng Kim như khắp người đều chảy ra chất lỏng màu vàng này, trong lòng rùng mình, cảm nhận được áp lực cực kỳ khủng bố, khí tức của cự vượn này thật sự rất kinh khủng.
Ầm ầm!
Cự Viên Hoàng Kim đột nhiên mở mắt ra từ giấc ngủ say, bắn ra một thần quang vàng rực, rít gào một tiếng: “Người tới chính là con kiến như ngươi sao?”
Xoẹt!
Hai thần quang màu vàng từ trong mắt nó bắn ra, giống như hai tia chớp màu vàng, bắn nhanh về phía Lục Trần.
Trong lòng Lục Trần kinh hoàng, vội vàng né tránh, hai tia thần quang oanh kích vị trí hắn vừa đứng, đỉnh núi hóa thành tro bụi, hư không biến mất, dãy núi chung quanh đều rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận