Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1682: Làm gì có nhiều yêu cầu như thế! (2)

Mọi người nghe thấy lời nói của Võ Thần, ánh mắt cũng có phần thương cảm, Bắc Cực Chiến Thần nhìn Võ Thần, nói: “Ngươi chuẩn bị phản kháng.”
“Ừ!”
Võ Thần gật đầu.
Lục Trần nghe thấy lời nói của Võ Thần, trong lòng có chút kinh ngạc, Võ Thần lại lựa chọn phản kháng Vận Mệnh thành chủ, đúng là quá quyết đoán.
Chỉ là thử nghĩ cũng đúng, cho dù hắn làm theo ý nguyện của Vận Mệnh thành chủ, tiến vào thần thành cũng chỉ là một con đường chết, mặc dù phản kháng cũng là đường chết, chẳng qua là có một chút hi vọng sống.
Tuy Giới Chủ kia hùng mạnh, thủ đoạn thông thiên, nhưng ở trên thế giới này luôn có vài chuyện không rõ ràng xảy ra, có lẽ Võ Thần có thể tránh được sự đuổi bắt của Vận Mệnh thành chủ, thuận lợi thành Giới Chủ cảnh vô thượng cũng chưa biết chừng.
“Tiểu hữu, ngươi tiếp tục đưa yêu cầu đi.” Ánh mắt Võ Thần rơi vào trên người Lục Trần.
“Lần trước ta ngồi phi thuyền Thần Hoàng khí đến Võ gia, vãn bối cũng muốn một chiếc.”
Lần này Lục Trần đánh cược mạng của mình, tiến vào Thâm Uyên giới phá hủy tế đàn, có khi sẽ vứt bỏ mạng nhỏ.
Thế nên, Lục Trần không hề thấy mình đang làm thịt người khác, những đồ này đều là nên có, hơn nữa cho dù yêu cầu gấp hai ba lần tài nguyên, cũng sẽ không có chỗ nào quá đáng.
“Được!”
Võ Thần nói xong, lại đưa cho Lục Trần một hộp ngọc.
Hộp ngọc trong suốt, bên trong có một chiếc thuyền nhỏ màu tím, trông vô cùng tinh xảo.
“Lão phu hao phí một ngàn năm luyện chế chiến thuyền Tử Ngọc này, bây giờ đưa cho tiểu hữu.” Võ Thần nói: “Tiếp tục nói yêu cầu của ngươi đi.”
Lục Trần vui vẻ nhận hộp ngọc, khóe miệng cười đến không khép được.
Nghe thấy lời nói của Võ Thần, Lục Trần nhất thời có hơi há hốc mồm, lại không biết muốn cái gì, mới vừa há miệng, bên cạnh truyền đến một âm thanh lạnh như băng: “Rốt cuộc ngươi có sẵn sàng đi không, sao lại có nhiều yêu cầu như vậy.”
Người lên tiếng này lại là Thần Đế Hi.
Các Thần Đế nghe thấy Bạch Hi nói lời không kiên nhẫn, sắc mặt hơi thay đổi, bọn họ thật vất vả mới khiến thanh niên này bằng lòng tiến vào Thâm Uyên giới phá hủy tế đàn, Thần Đế Hi lại dùng loại giọng điệu lạnh như băng này, chẳng may khiến thanh niên này khó chịu, lỡ đâu bỏ gánh không làm thì làm sao.
Mặc dù bọn họ cũng có thể mạnh, dùng uy hiếp tính mạng dồn ép đối phương đi vào.
Nhưng làm như vậy khiến đối phương tâm bất cam tình bất nguyện, nói không chừng sẽ chạy đến Thâm Uyên giới ở, còn có thể báo mưu kế cho Thần giới, khiến Thâm Uyên giới đề phòng.
Không phải bất đắc dĩ lắm, bọn họ không dùng sinh mệnh đối phương để tiến hành uy hiếp, chỉ có đối phương cam tâm tình nguyện đi vào mới có thể chân chính xử lý được việc.
Tuy nhiên, một cảnh tượng xuất hiện khiến Thần Đế xung quanh bất ngờ, thanh niên kia bị Thần Đế Hi quát lớn, trên mặt lại không có bất kỳ bất mãn, ngược lại vui vẻ nói: “Điều kiện chỉ có thế thôi, không còn gì nữa.”
Bạch Hi nhìn thấy Lục Trần đồng ý, khuôn mặt căng thẳng cũng nhu hòa mấy phần.
Lục Trần nhìn Võ Thần hỏi: “Tiền bối, các ngươi chuẩn bị sắp xếp bao nhiêu người đi, nếu tế đàn Thâm Uyên giới có thể ảnh hưởng ý chí Thần giới thì chắc chắn là có cường giả trấn thủ, nếu có cấp bậc Chúa tể thì ta không có cách nào, không công mà lui thì đừng trách ta.”
“Đây hiển nhiên không trách ngươi được.” Võ Thần khẽ gật đầu, nói: “Ngươi đi xuống trước đi, bọn ta thương lượng một chút, khi nào lên đường thì báo cho ngươi.”
Thiên Uyên!
Tọa lạc ở vùng đất phía Tây Bắc Thần giới, một vực sâu dài đến vạn dặm thông hai giới.
Vị trí địa lý này Thiên Uyên này hoàn toàn bị dị tộc chiếm cứ, xây nên từng vành đai hình tròn ở hai bên, đường kính dài đến khoảng ngàn dặm, bên trong pháo đài tương đương với một mô hình thành trì nhỏ, trong đó chứa vô số đại quân dị tộc.
Một khi khai chiến, kèn lệnh thổi lên, dị tộc bên trong pháo đài có thể chờ xuất phát tập kết.
Khoảng cách tám nghìn dặm bên ngoài Thiên Uyên là một ngọn núi xinh đẹp chỉnh tề, có hơn trăm người đứng đó.
Mấy người cầm đầu là nhân vật phong vân đứng đầu thế hệ này của Thần giới, như nhóm người Tây Môn Vũ, Minh Tử, Võ Minh.
Còn người tu hành đứng sau bọn họ là Thần Vương vô địch do các Thần Đế chọn lựa kỹ càng, bọn họ phối hợp tấn công tế đàn với Lục Trần.
Ngoài mấy người đã biết, ba người Kiếm Vô Tâm, Băng Di và Ảnh chỉ gặp Lục Trần một lần vào ngày đại hôn cũng đến.
Cũng không biết có phải Võ Thần đại nghĩa diệt thân kích thích những Thần Đế khác hay không, lại ào ào bắt chước, điên cuồng mất trí dẫn hậu bối trực hệ và truyền nhân đi vào Thâm Uyên giới, nói là rèn luyện bọn họ.
Giờ phút này, nhóm người yên lặng đứng đó, Võ Minh chỉ về phía trước nói: “Lục huynh, nơi đó chính là Thiên Uyên, chờ lát nữa chúng ta hạ giới xuống Thiên Uyên, là có thể đến Thâm Uyên giới.”
Tây Môn Vũ sờ cằm, trên khuôn mặt hơi chút kích động: “Đây là lần đầu tiên bọn ta tiến vào Thâm Uyên giới, hi vọng không phải là lần cuối cùng.”
“Câm cái mồm quạ đen của ngươi lại!”
“Mẹ kiếp, ngươi không nói lời nào thì không ai bảo ngươi câm.”
Hai người Minh Tử và Tà Vô Không sôi nổi mắng, trước khi đi mà Tây Môn Vũ này lại độc mồm, tốt không nghĩ, toàn nghĩ chuyện xấu.
Sống lưng Lục Trần thẳng tắp, hắn đứng chắp tay, ánh mắt nhìn vị trí Thiên Uyên ở phương xa, trong vực sâu u ám vô tận giống như có một hung thú tiền sử ngủ đông, tràn ngập khí tức khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận