Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1704: Hắc Sa tử vong

Tuy rằng không bắn trúng vị Thần Hoàng này, nhưng lại xảy ra nổ mạnh trước mặt hắn, uy lực vụ nổ mạnh này tạo thành đáng sợ, vẫn khiến thân thể đối phương nứt nẻ, lần lượt một bàn tay và một chân bị hòa tan.
Trong một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nhanh chóng xé mở không gian, biến mất không thấy.
Lục Trần nhìn thấy đối phương biến mất, tiếc nuối than một hơi.
“Tiểu tử, nhận lấy cái chết!”
Lúc này, một tiếng rống giận như sấm truyền đến, đồng thời một dao động khủng bố thổi quét đến chỗ Lục Trần.
Đây là vị cầm đầu lúc trước bị tháp Chấn Giới đánh bay, ra tay sắc bén muốn giết Lục Trần.
Lục Trần vừa động ý niệm, bên ngoài thân nhanh chóng xuất hiện một quầng sáng màu xanh lá, sáu hạt châu bay nhanh xoay tròn, đồng thời tay ra một chiêu, kéo tháp Chấn Giới, va chạm với vị cầm đầu này.
Ánh sáng đen ở thân tháp Chấn Giới tăng vọt, lực lượng hồn hậu như đại dương mênh mông kích động.
Vị Thần Hoàng cầm đầu này cảm nhận được uy lực khủng bố cỡ này, sắc mặt thay đổi, thấy không thể tránh né, lực lượng trong cơ thể mênh mông, quang huy lưu chuyển xung quanh, đồng thời kích hoạt pháp bảo phong ngự Thánh Đế.
Ầm ầm!
Khi tháp Chấn Giới va chạm trên người đối phương, nổ vang như trời sụp đất nứt, nhấc lên dao động khủng bố, dãy núi vạn khe đều đang run lẩy bẩy, trong phạm vi nổ mạnh kia, truyền ra một tiếng răng rắc, giống như kim loại nào đó bị nứt, ngoài ra, còn có một tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy một ** *biến mất không còn, người cả người là máu bay ngược ra, lại nổ tung một đỉnh núi, bị tro bụi cuồn cuộn bao trùm, sinh tử không rõ.
Lần này, Thần Hoàng cầm đầu bị thương nghiêm trọng.
Bởi vì hắn đã chủ quan xem nhẹ uy năng của tháp Chấn Giới, lúc trước Lục Trần điều khiển tháp Chấn Giới, còn kéo cung, một người hai việc, không phát huy ra uy lực cao nhất, chỉ khiến hắn bay ngược ra, bị nội thương rất nhỏ.
Cũng khiến cho Thần Hoàng cầm đầu nghĩ nhầm, dưới tình huống có pháp bảo phòng ngự Thánh Đế hộ thể, đối phương không có cách nào với mình.
Chỉ là, sai lầm tính ra mang đến kết cục sống không bằng chết cho bản thân.
Đại chiến còn đang tiếp tục, một phương hướng khác, một người thân thể rách tung toé xuất hiện, đầu tóc bù xù, dáng vẻ rất thê thảm, chỉ có một tay và một chân, hai tròng mắt lóe lên thần sắc oán độc.
Người này chính là vị Thần Hoàng lúc trước bị Lục Trần đánh cho bị thương nặng, hắn không làm gì được Lục Trần, nhưng lại có thể dễ dàng đánh chết những người khác, nâng bàn tay lên, gần như một chưởng một người, người bị đập trúng biến thành sương máu, không hề chậm trễ.
Lục Trần theo dõi đối phương, còn chưa có động tác, người sau đã trực tiếp biến mất không thấy.
Dưới tình huống Thần Hoàng có lòng đề phòng, Lục Trần khó có thể dựa vào pháp bảo đánh chết đối phương, vì thế bắn một mũi tên vào tế đàn bạch cốt, đồng thời cao giọng nói: “Lui lại.”
Đám người Võ Minh nghe thấy Lục Trần nói, nhanh chóng hội hợp đến, tiến vào Hư Không Thành Bảo, đạo hư không bao vây mọi người, biến mất không thấy.
Chờ sau khi Lục Trần rời đi, vị Thần Hoàng đứt tay đứt chân, và vị Thần Hoàng cầm đầu chỉ còn lại nửa người trên, ánh mắt âm ngoan nhìn phương hướng mọi người rời đi, cuối cùng, hai người thông báo cho Chúa tể Dương Thuyên.
Mấy ngày sau, Chúa tể Dương Thuyên trở lại nơi này, nhìn thấy tế đàn bị phá hủy, sắc mặt cực kỳ âm trầm, rít gào một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Trong phạm vi mười vạn dặm, không chịu nổi năng lượng của một vị Chúa tể tức giận, hóa thành bột mịn dưới nổ mạnh liên tiếp.
“Hắc Sa huynh, ngươi vậy mà lại phản bội Bàng Vân đạo tổ.” Dương Thuyên bỗng nhiên quay đầu, đôi con ngươi âm trầm dừng trên người Hắc Sa.
Hắc Sa nhíu mày, nói: “Dương Thuyên, vì sao ngươi nghi ngờ ta.”
“Không phải ngươi thì còn có thể là ai?” Dương Thuyên lạnh giọng nói: “Ai cũng biết, tế đàn cuối cùng không thể sơ suất, ngươi đột nhiên đến thăm, dẫn ta rời đi, mà chân trước ta vừa rời đi, sau lưng người Thần giới liền tới phá hủy, ngươi cảm thấy ta sẽ tin rằng tất cả những việc này không liên quan đến ngươi sao.”
Hắc Sa lắc đầu, nói: “Đương nhiên không liên quan đến ta.”
Dương Thuyên không cãi cọ với Hắc Sa, nói: “Ai cũng không thể thừa nhận lửa giận của Bàng Vân đạo tổ, ngươi đẩy ta rơi vào nơi vạn kiếp bất phục, ta sẽ bẩm báo Bàng Vân đạo tổ, đúng sự thật.”
Dương Thuyên lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người rời đi.

Chuyện tế đàn thứ ba bị phá hủy, lại chấn động Thâm Uyên giới một lần nữa, khiến vô số dị tộc ngẩn người, bọn họ không nghĩ ra, rõ ràng tế đàn thứ ba có cấp bậc Chúa tể trấn thủ, lường trước không chút sơ hở, nhưng không ngờ tới, tế đàn thứ ba lại bị phá hủy, chấn động bọn họ không nhẹ.
Trong lòng dị tộc cực kỳ nghi ngờ, người Thần giới làm được như thế nào.
Nhưng rất nhanh, có tin tức bùng nổ hơn truyền đến, Chúa tể Hắc Sa phản bội Bàng Vân đạo tổ.
Chúa tể Hắc Sa điệu hổ ly sơn, dẫn Chúa tể Dương Thuyên rời đi, mới khiến người Thần giới thành công thực hiện được, biết được việc này, Bàng Vân đạo tổ thức tỉnh từ ngủ say, trực tiếp bóp chết kẻ phản bội.
Chúa tể Hắc Sa tử vong, cũng khiến Thâm Uyên giới chấn động.

Một tòa thành trì vô danh.
“Cái gì, Hắc Sa tiền bối đã chết”
Đoàn người Lục Trần biết được tin dữ này, đều bị chấn động không nhẹ, vốn đang đắm chìm trong niềm vui phá hủy được tế đàn, nhưng Hắc Sa tử vong, khiến cho bọn họ đắm chìm trong thương cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận