Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1685: Bàng Vân đạo tổ

Kiếm Vô Tâm hung hăng lườm hắn, nói: “Ngươi muốn bị Chúa tể truy sát lắm à?”
Biết rõ bọn dị tộc này là Chúa tể phái ra, có một Thần Hoàng ở bên trong, nếu như diệt sạch đối phương, các Chúa tể dị tộc sẽ tập trung chăm sóc bọn họ, sẽ gia tăng sức mạnh khống chế tế đàn, hoặc tự mình ra tay đối phó bọn họ cũng chưa biết chừng.
Tây Môn Vũ cũng phản ứng lại, ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì nữa.
“Sắp đến Thâm Uyên giới rồi!” Lúc này, Võ Minh nói một câu.
Ngay sau đó, Hư Không Thành Bảo run một cái, như thể xuyên qua một màn chắn vô hình, nhóm người Lục Trần thành công tiến vào Thâm Uyên giới.
Về phần đại quân dị tộc lúc trước, không biết lúc này đã đuổi đến tận nơi nào.
Lục Trần dùng thần niệm liếc nhìn, trong vòng ngàn dặm đều không cảm nhận được khí tức dị tộc, bèn thu lại dao động hư không che đậy, hiện thân hình, bộ dạng của Thâm Uyên giới cũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người phát hiện, đây là một mảnh đất hơi cằn cỗi, xung quanh trụi lủi, không có chút sự sống nào, linh khí ẩn chứa trong không khí cũng mỏng manh đến đáng thương.
“Thâm Uyên giới cằn cỗi như vậy à!” Nhóm người hơi ngây ngốc, vật chất có thể cung cấp cho người hấp thu trong không khí thật sự là rất hiếm.
Mắt Lục Trần lộ vẻ kinh ngạc, vật chất bên trong Thâm Uyên giới và Sơn Hải giới giống nhau, là linh khí thuần túy, chỉ có điều hàm lượng rất ít.
Không biết bay bao lâu, Lục Trần nói: “Các vị, chúng ta tách ra ở đây!”
Mặc dù Võ Thần biết tế đàn ảnh hưởng ý chí Thần giới, nhưng không biết vị trí tế đàn ở nơi nào, sau khi bọn họ đi tới Thâm Uyên giới, còn phải đi tìm kiếm, chỉ có phân tán ra hỏi thăm mới có thể tìm được nhiều tin tức hơn.
Với cả một nhóm người cùng hành động sẽ gây nhiều sự chú ý.
Võ Minh nói: “Nếu như ai trong chúng ta phát hiện ra tế đàn, hoặc là gặp phải nguy hiểm thì dùng thủy tinh truyền tin gọi.”
Để hành động lần này của bọn họ không sơ hở, Võ Thần ra tay tế luyện hơn một trăm viên thủy tinh truyền tin đặc biệt, có thể cảm ứng được phương hướng và khoảng cách của mọi người, dễ dàng cho mọi người liên lạc.
Chờ mọi người rời đi rồi, Lục Trần tùy tiện chọn một phía, lấy chiến thuyền Tử Ngọc ra nhanh chóng đi về một phía khác.
Bay đại khái khoảng vài ngày, Lục Trần thấy một thành trì.
Ở cửa thành người đến người đi, tuyệt đại đa số đều là người phàm, nhưng không thiếu người tu hành, Lục Trần đứng ngắm nhìn từ xa một lát, cảm nhận được trên người những người tu hành cấp thấp kia cũng phát ra dao động linh lực, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu khí tức mọi người đều giống nhau, hắn có thể nghênh ngang đi vào.
Quả nhiên, hắn tiến vào thành trì rất thuận lợi, gần như không có người cản hắn, người thủ thành cũng không hỏi thăm, nhìn không chớp mắt.
Sau khi Lục Trần tiến vào thành trì thì cũng không gấp, trước tiên thăm dò rõ ràng rồi nói.
Lục Trần phát hiện người xung quanh dùng linh thạch để giao dịch, càng thêm thong thả, nhưng khi hắn đi vào khách điếm nào đó rồi lấy ra một viên linh tinh, soạt soạt soạt, từng tầm mắt đầy lửa nóng xung quanh rơi lên người Lục Trần.
“linh tinh!”
“Là linh tinh!”
Tiếng kinh hô vang lên liên tục, từng ánh mắt bỏng rát rơi lên linh tinh trong tay Lục Trần, tràn đầy vẻ tham lam.
Trong lòng Lục Trần hơi cạn lời, một viên linh tinh thôi mà, sao người trong khách điếm lại phản ứng lớn như vậy.
Lục Trần nhìn thấy thứ mọi người xung quanh giao dịch đều là giao dịch hơn mấy trăm ngàn linh thạch, mặc dù linh khí ẩn chứa trong một viên linh tinh tương đương với mười vạn linh thạch, nhưng mà những người này không hề chớp mắt lấy ra hàng trăm hàng ngàn linh thạch, chứng tỏ họ có rất nhiều của cải.
Tại sao nhìn thấy một quả linh tinh lại lộ ra vẻ kinh dị cỡ này, trong lòng Lục Trần tràn đầy nghi ngờ.
“Khách quan, ngươi lại có linh tinh cơ á.” Ông chủ khách điếm mập mạp cũng ngạc nhiên nhìn linh tinh trong tay Lục Trần, hiện ra một chút tham niệm cực nóng.
Lục Trần nhíu mày, chẳng lẽ linh tinh ở Thâm Uyên giới rất trân quý à?
Không thể nào!
Mặc dù bụng đầy nghi vấn nhưng Lục Trần không dám hỏi thăm nhiều lời, bởi vì vừa hỏi là sẽ bại lộ thân phận không phải là người bản địa Thâm Uyên giới. Hắn thản nhiên trả lời một câu: “Vận khí tốt, nhặt được.”
“Ha ha, khách quan ngươi đừng nói giỡn.” Ông chủ khách điếm cười khổ trả lời.
Không biết ông chủ khách điếm xuất phát từ lòng tốt hay ý tốt, sắc mặt nghiêm lại, nhanh chóng nói với Lục Trần: “Khách quan, nếu ta là ngươi, bây giờ ta sẽ lập tức rời khỏi thành trì, nhanh chóng chạy mau.”
“Vì sao vậy?” Lục Trần nghi ngờ hỏi, mặc dù ông chủ khách điếm trước mắt không phải là Đại Đế nhưng dù gì cũng là một Thiên Tôn, mà lại nói với hắn như vậy.
Nhìn từ bên ngoài là tốt cho hắn.
Ông chủ khách điếm khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Khách quan, ngươi cũng không phải không biết, kể từ khi Bàng Vân đạo tổ chiếm cứ Thâm Uyên giới, sau khi một hơi hút đi chín thành linh khí, khiến lượng ẩn chứa linh khí Thâm Uyên giới mỏng manh đến đáng sợ, mọi người sử dụng đều là linh tinh vỡ, làm gì sử dụng linh tinh chân chính.”
“Nói cách khác, có linh tinh xuất hiện chắc chắn có…” Ông chủ khác điếm muốn nói lại thôi.
Lục Trần nghe thấy lời nói của ông chủ khách điếm, ánh mắt lóe lên.
Mặc dù ông chủ khác điếm chỉ nói hai câu ngắn ngủi, nhưng lại không khó suy đoán ý tứ đại khái.
Bàng Vân đạo tổ trong miệng đối phương hẳn là chỉ cái con thằn lằn lớn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận