Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1758: Cá mè một lứa (2)

Lục Trần không biết Chân diễm có thể tróc oán khí từ nguyên thần ra hay không, lại không để nguyên thần chịu bất kỳ tổn thương, nhưng vẫn quyết định thử một lần, nếu võ giả bị ô nhiễm nguyên thần chỉ có một con đường chờ chết.
Liễu Khuynh Thành đứng dậy, nói: “Sư huynh, ta dẫn ngươi đi.”
Lần này, Nguyệt Nhan không ngăn cản hai người, chỉ là nàng cũng đi theo.
Dưới sự hướng dẫn của Liễu Khuynh Thành, bọn họ đi tới một khu vực bị trận pháp ngăn cách, bầu trời khu vực này tràn ngập sương mù màu vàng đậm đặc, dường như đã thành chất lỏng.
Một kết giới trong suốt vây toàn bộ sương mù màu vàng ở bên trong, không lộ ra một chút.
Nơi này chính là khu cách ly, bên cạnh kết giới có rất nhiều hộ vệ trấn thủ, có hộ vệ nhìn thấy ba người Liễu Khuynh Thành đi tới, vội vàng khom lưng nói: “Bái kiến Liễu điện hạ!”
Liễu Khuynh Thành là đồ đệ của Thần Hoàng Nữ Đế, hơn nữa tu vi lớn mạnh, có biểu hiện cực kỳ nổi bật ở giới chiến, khiến phần lớn mọi người vui vẻ phục tùng kính nể.
Lục Trần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra xa sương mù màu vàng trong kết giới, càng không ngừng lăn lộn và bắt đầu khởi động, cho dù cách kết giới, hắn cũng có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa oán khí đậm đặc đến cực điểm.
Nhìn chằm chằm khoảng ba giây, Lục Trần cất giọng nói: “Mở kết giới ra!”
Hộ vệ vội vàng nói: “Không được, một khi mở kết giới ra, oán khí bên trong sẽ trút ra ngoài, cắn nuốt linh khí trưởng thành, sẽ lan tràn cả Giới thành, đến lúc đó nếu khống chế không tốt, chỉ có chờ tồn tại cấp bậc cự đầu trở lên dùng thần hỏa tới thanh trừ.”
Hộ vệ không biết Lục Trần là ai, nếu như không phải thấy đối phương đi theo Liễu điện hạ đến đã sớm nói tục rồi.
Mở kết giới ra, muốn để mọi người toàn thành lây dịch bệnh sao?
“Sư huynh bảo ngươi mở ra thì ngươi mở ra.” Liễu Khuynh Thành nhìn hộ vệ nói.
Hộ vệ nghe thấy Liễu điện hạ gọi sư huynh, lập tức hắn mở to hai mắt nhìn, hô hấp dồn dập, chẳng lẽ người này chính là Lục điện hạ trong truyền thuyết.
Mặc dù hộ vệ cảm giác bị làm khó, nhưng vẫn làm theo phân phó, mở ra một cửa kết giới.
Cửa kết giới mở ra, sương mù màu vàng bên trong cực kỳ đậm đặc bay lơ lửng ra ngoài.
Lục Trần bay lên trời, trên người của hắn bỗng nhiên có một con cự thú màu đen lao ra, há mồm khẽ hút vào, cắn nuốt toàn bộ sương mù lơ lửng vào trong bụng.
“Sau khi ta tiến vào thì lập tức đóng cửa trận pháp.” Lục Trần nói một câu, thân thể xông vào bên trong nhanh như tia chớp.
Thấy sư huynh tiến vào trong kết giới, sương mù màu vàng hùng hậu bao phủ thân thể không thấy bóng dáng, trong lòng Liễu Khuynh Thành hơi lo lắng, chẳng qua trong mắt sáng lên vẻ mong đợi, Liễu Khuynh Thành cảm thấy, trên thế giới này cũng chưa có chuyện gì mà sư huynh không giải quyết được.
Liễu Khuynh Thành rất có lòng tin đối với sư huynh nhà mình.
Trong kết giới.
Lục Trần đứng ở trên bầu trời, sương mù màu vàng xung quanh dày đặc bao vây thân thể của hắn, từ đó cảm nhận được khí tức oán niệm vô cùng vô tận.
Bên ngoài người Lục Trần hiện ra một tầng chất lỏng màu đen, sương mù đến gần hắn bị ngăn cản, ngọn lửa lớn màu đen bắn ra, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt sương mù màu vàng.
“Ôi, chủ nhân, thật là thuốc bổ ngon.” Một âm thanh tràn đầy dâm đãng vang lên trong đầu Lục Trần, đây là tiếng hoan hô Diệt Thế Hắc Diễm vui vẻ phát ra.
Lục Trần nghe thấy âm thanh Tiểu Hắc, khóe miệng co giật rồi dãn ra, Diệt Thế Hắc Diễm lại nghĩ oán khí là thuốc bổ, cũng không có ai như vậy.
Oán khí tràn ngập xung quanh quá nồng đậm, Lục Trần phán đoán, cho dù Thánh Đế không am hiểu đại đạo hỏa diễm và lôi đình hấp thu vào thân thể, chỉ sợ cũng khó có thể diệt tận gốc.
Loại oán khí này nhúng chàm mọi chỗ, tiến sâu vào nguyên thần, khiến người ta thay đổi sắc mặt.
Hắn vốn đang có chút bận tâm, nhưng thấy Diệt Thế Hắc Diễm vui vẻ như thế, lập tức thả lỏng.
Xem ra trên thế giới thật đúng là vạn vật tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thiên Đế cũng không làm gì được sương mù màu vàng, lại bị Diệt Thế Hắc Diễm giải quyết dễ dàng, còn để bọn chúng coi là thuốc bổ, quả nhiên là không cho bọn chúng giữ lại một chút mặt mũi.
Ở bên trong sương mù màu vàng đầy trời, xen lẫn phần lớn màu đen, chỉ thấy màu đen này chốc hóa thành Hắc Long xinh đẹp, chốc hóa thành yêu hổ, mừng rỡ cắn nuốt oán khí, thời gian không tới một chén trà đã cắn nuốt sạch sẽ sương mù màu vàng trong kết giới.
Tiêu tán theo sương mù dày đặc, người ở phía ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
“Điện hạ không cần dùng đến thời gian uống cạn chung trà, giải quyết những thứ oán khí này.” Ngoại giới, rất nhiều hộ vệ thấy một màn như vậy, sắc mặt ngây ngốc.
Theo lẽ bình thường, khu cách ly tích lũy oán khí tới mức độ nhất định, thì có Thánh Đế cự đầu mang thần hỏa đến, hoặc là Hoa Điệp tiên tử, cùng với Đế Sư luyện khí Giản Khinh âm đích thân tới đây, định kỳ dụng thần hỏa bốc hơi oán khí.
Nhưng cho dù là hai Thiên Đế sử dụng thần hỏa bốc hơi oán khí, cũng phải hao phí trên một canh giờ, nhưng bây giờ, công phu của Lục điện hạ chỉ dùng thời gian một chén trà.
Chẳng lẽ nói tu vi điện hạ đã vượt qua Thiên Đế.
Không, điều này không thể nào.
Có lẽ điện hạ dùng biện pháp đặc biệt.
Hơn nữa, rõ ràng tốc độ của oán khí nhanh như vậy, có lẽ có thể hoàn toàn trị tận gốc những người trúng ôn dịch kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận