Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 871: Giáng lâm Hoàng thành

Có ba Thánh cảnh, bảy Nhân Hoàng đại thành.
Người của gia tộc Thuần Vu nhìn thấy cảnh này, trong lòng run rẩy, đặc biệt là những tiểu bối phía dưới đều có sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm.
“Từ Tri Mệnh, Bùi Hồng!”
Người của gia tộc Thuần Vu nhận ra hai người họ, một người là Từ Tri Mệnh của thành Ma Nghiêm, một người là thành chủ Bùi thành, người sau và gia tộc Thuần Vu bọn họ có quan hệ kẻ thù sinh tử.
Nhìn thấy hai người họ, cường giả gia tộc Thuần Vu lần nữa trầm xuống, bởi vì hai người này đều là cường giả trong Thánh cảnh, đủ để kiềm chế bọn họ.
Hơn nữa bên cạnh còn có một Thánh cảnh lạ mặt, bảy Nhân Hoàng đại thành, sức mạnh này hoàn toàn có thể tiêu diệt gia tộc Thuần Vu trong vòng nửa nén hương.
Địa bàn của gia tộc Thuần Vu bộc phát ra khí tức kinh thiên động địa, trực tiếp kinh động tất cả cường giả Hoàng thành, từng bóng người bay lên trời, xuất hiện ở vùng ven, nhìn về phương hướng của gia tộc Thuần Vu, khi nhìn thấy trên bầu trời gia tộc Thuần Vu xuất hiện một chiến thuyền cùng với mấy luồng khí tức mạnh mẽ tràn ngập thì âm thầm run sợ.
Sức kêu gọi của Đan Hoàng quả nhiên phi phàm, mười ngày ngắn ngủi đã triệu tập được ba Thánh cảnh, bảy Nhân Hoàng đại thành.
Đây chỉ là đối phương nói kêu gọi cường giả Nhân Hoàng đại thành trở lên, nếu như kêu gọi lĩnh vực Hoàng cảnh không điều kiện thì không biết sẽ có bao nhiêu Hoàng cảnh đến.
“Ai là Lục Trần?” Một lão giả trong đám cường giả của gia tộc Thuần Vu hỏi.
Chợt ánh mắt nhìn ra chiến thuyền, nhìn thấy bốn người ngồi vây quanh một cái bàn, là hai nam hai nữ, đều có khí chất vô song, thấy không ai để ý tới hắn, ánh mắt lão giả này âm trầm dọa người.
Đường đường là một cường giả Thánh cảnh lại bị phớt lờ, đương nhiên tâm trạng rất khó chịu.
Nhưng hắn lại biết ai là Lục Trần, bởi vì trong hai thanh niên đó, một người tản mát khí ra tức Hoàng cảnh trung kỳ, người khác lại tản mát ra khí tức Vương cảnh đỉnh phong.
Theo lời đồn Lục Trần chưa bước vào Hoàng cảnh, vậy thì chính là thanh niên cầm bình rượu, mặc bạch y thoạt nhìn có chút tao nhã đó.
“Ngươi thật sự muốn ra tay với gia tộc Thuần Vu sao?” Ánh mắt lão giả này lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần, lạnh lẽo nói.
Từng luồng khí tức dao động phóng thích ra từ trên người hắn giống như luồng hàn lưu tàn sát bừa bãi trên bầu trời, phóng thích khí tức âm u lạnh lẽo, luồng khí tức này khiến cho Nhân Hoàng đại thành ở đây đều cảm giác được rét lạnh.
Mà ánh mắt mấy người bên cạnh hắn nhìn về phía Lục Trần đều ẩn chứa sát niệm mãnh liệt, đường đường là gia tộc có cường giả Thánh cảnh tọa trấn lại bị một tiểu võ giả Vương cảnh ép đến bước này.
Đối phương còn muốn tới cửa diệt bọn họ, khiến cho người của gia tộc Thuần Vu cực kỳ phẫn nộ.
Lục Trần không thèm phản ứng với người của gia tộc Thuần Vu, trong lúc phất tay, chỉ thấy trên bàn xuất hiện hơn mười chén rượu, trong tay cũng xuất hiện một bình rượu, tự nói: “Các vị tiền bối ra tay đi, tiêu diệt Hoàng giả trở lên, còn người dưới Hoàng cảnh, diệt hay không cũng không sao cả.”
Lục Trần tuy sát phạt quyết đoán nhưng vốn không phải là hạng người ham giết chóc, gia tộc Thuần Vu có già có trẻ, còn có mấy đứa con nít nên không thể giết hết được, như vậy, hắn có gì khác với những ma đầu thích giết chóc chứ.
“Ta hâm rượu cho các vị tiền bối!” Lục Trần thản nhiên nói: “Hy vọng các ngươi thắng ngay từ trận đầu.”
“Hả, đây là rượu gì, thơm thật!” Mộ Dung Thu bên cạnh ngửi thấy mùi rượu, tò mò hỏi.
Lúc Mộ Dung Thu đang nói chuyện, yết hầu khẽ động đậy.
“Tiên Nhân Túy!” Lục Trần thờ ơ nói.
“Ồ, Tiên Nhân Túy à, không tồi.” Mộ Dung Thu chép miệng, mở miệng nói: “Khó trách ta cảm giác khí tức có chút giống.”
“Mấy năm trước phụ thân ta lấy được hai bình, bị ta trộm một bình, mùi vị đó đến nay ta vẫn chưa thỏa mãn, nhưng Tiên Nhân Túy xuất phát từ một thế lực siêu cấp ở Thiên vực, khoảng cách quá xa xôi, ngẫu nhiên có du khách đến Đế Nữ vực sẽ mang Tiên Nhân Túy đến.” Mộ Dung Thu tiếc nuối nói: “Muốn uống được, còn phải xem vận may.”
Thiên vực quá xa xôi, với tu vi trước mắt của hắn thì rất khó du ngoạn xuyên vực, mà phụ thân nhà mình lại không thể nào chạy đến Thiên vực chỉ vì Tiên Nhân Túy.
Đối với cường giả tu hành đến Thánh Vương cảnh đại thành, Tiên Nhân Túy vốn không có tác dụng gì, cùng lắm là biểu tượng của thân phận.
Bởi vì chỉ có người có địa vị tôn quý mới có thể uống được loại rượu này.
Đám người Từ Tri Mệnh, Bùi Hồng trên chiến thuyền lần lượt ra khỏi thuyền, phóng ra uy áp mênh mông, nhấc lên phong bạo khủng bố.
“Từ Tri Mệnh, ngươi và gia tộc Thuần Vu vốn không có ân oán, hiện giờ thật sự muốn giúp người này sao?” Cường giả của gia tộc Thuần Vu nhìn về phía Từ Tri Mệnh, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
Từ Tri Mệnh chắp hai tay sau lưng, thản nhiên cười, nói: “Lấy tiền của người, giúp người tiêu tai.”
“Được, rất được!” Sắc mặt cường giả của gia tộc Thuần Vu âm u lạnh lẽo nói.
“Thuần Vu Dạ, đại chiến chưa hoàn thành lần trước, hôm nay tiếp tục đi.” Bùi Hồng nhìn chằm chằm vào một lão giả mặc áo bào xanh trong gia tộc Thuần Vu, lúc nói chuyện, ánh mắt còn hiện lên cay độc.
Đối phương là trưởng bối của Thuần Vu Phong, năm đó Thuần Vu Phong giết chết con trai của mình, hắn giận dữ xông đến Hoàng thành trả thù, đối phương ra ngoài đại chiến với hắn, kết quả là lưỡng bại câu thương.
Đã qua trăm năm, Bùi Hồng vẫn không quên giận dữ trong lòng, thậm chí càng ngày càng đậm, cho nên hắn nhìn chằm chằm Thuần Vu Dạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận