Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1267: Chảnh không ai sánh nổi

Lục Trần vừa dứt lời, sắc mặt hộ vệ giữ núi lập tức xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, cúi đầu thuận mắt cười nói, nhanh chóng mở một cánh cửa kết giới cho Lục Trần.
Lục Trần bước vào bên trong, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm người sau một lúc lâu, nói: “Coi như ngươi thức thời!”
Lục Trần nói xong, dẫn theo thiếu nữ rời đi, nhanh chóng xâm nhập vào bên trong.
Hộ vệ giữ núi đợi Lục Trần tiến vào thì lập tức đóng kết giới lại.
Thanh niên bên ngoài kết giới đó nhìn đến trợn mắt há mồm, hắn thấp giọng nói chuyện, thậm chí còn lấy nhẫn không gian ra lắc lư trước mặt hộ vệ giữ núi, có ý đồ hối lộ đối phương lẻn vào Kiếm Đế cung, nhưng đối phương vốn không thèm liếc mắt một cái.
Mà một tên nhãi dẫn theo mỹ nữ đến sau không xuất lệnh bài, hơn nữa còn uy hiếp hộ vệ giữ núi.
Vậy mà hộ vệ giữ núi không chỉ không tức giận, ngược lại còn cho đối phương đi vào.
Tên mạo danh không hiểu ra làm sao, lẽ nào hộ vệ giữ núi có khuynh hướng bị ngược đãi sao.
“Tên giả mạo, cái này ngươi không hiểu rồi!” Hộ vệ giữ núi dường như cảm nhận được tên giả mạo bên ngoài kinh ngạc, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
“Ta không phục!” Tên giả mạo hét lên: “Hắn cũng không xuất trình lệnh bài, ngươi dựa vào gì mà cho rằng hắn không phải là giả mạo.”
Hộ vệ giữ núi lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc nói: “Là kiếm tu giả, trong lòng có kiêu ngạo, dù đi đến nơi nào cũng sẽ không thấp giọng, trong giọng điệu của sư huynh vừa rồi mang theo hồn nhiên bá đạo, đó là một loại chảnh không ai bì được.”
“Loại chảnh không ai bì được này không thể giả vờ được, phải trải qua nhiều năm tu luyện, từ từ tích lũy, ta cũng chỉ cảm nhận được ở trên người Yến Tử Hiên, Liễu Mục, Bùi Kỵ và một số ít sư huynh khác, hiện tại ngươi còn cảm thấy đối phương cần móc ra lệnh bài thể hiện thân phận sao, đó chỉ là sỉ nhục sư huynh này thôi.”
Hộ vệ giữ núi châm chọc xong, trực tiếp nhắm mắt lại, không để ý tới tên giả mạo bên ngoài.
Tên giả mạo nghe thấy hộ vệ giữ núi thao thao bất tuyệt, khóe miệng co giật, cuối cùng hậm hực rời đi.
Lục Trần nhảy vọt lên một quảng trường, ánh mắt nhìn lướt qua đệ tử xung quanh, sau đó nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, rất nhiều núi khổng lồ lơ lửng, dây leo quấn quanh, được lực lượng vô hình kéo lại, lẳng lặng phiêu phù trên không trung tạo ra phong cảnh kỳ dị.
Xa xa còn có mấy ngọn núi, mỗi một ngọn núi đều tản ra kiếm ý dao động hùng hậu, truyền ra tiếng kiếm ngâm kịch liệt giống như có kiếm tu mạnh mẽ cộng tôn tọa trấn trong núi.
Đệ tử xung quanh tất nhiên cũng phát hiện Lục Trần, cảm nhận được khí tức không ai sánh được trên người Lục Trần thì đều âm thầm kinh ngạc, đây lại là sư huynh bá đạo nào vậy, loại đạo vận (chảnh) độc đáo trên người quá nồng đậm rồi.
Còn nữa, dáng vẻ của thiếu nữ bên cạnh cũng quá xinh đẹp, quả thực chính là cấp bậc hại nước hại dân.
Khiến cho người ta bất giác liên tưởng đến mấy từ ngữ, trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ.
“Sư huynh, ta đến Kiếm Đế cung rồi, ngươi đang ở đâu?” Lục Trần lấy thủy tinh truyền tin ra liên lạc với Yến Tử Hiên.
Nhưng không có phản ứng, bất đắc dĩ, Lục Trần lại liên lạc với Liễu Mục, lần này đã liên lạc được.
“Chậc, sư đệ, ngươi đến nhanh vậy sao, ta còn tưởng ngươi còn trải qua một thời gian nữa, xem ra lưu lạc không xa.” Liễu Mục kinh ngạc nói.
Im lặng trong hai giây, sau đó nói: “Ta đã cảm nhận được khí tức của ngươi, ta sẽ chỉ đường cho ngươi ngay lập tức.”
“Được, ta sẽ chờ!” Lục Trần nói xong, lập tức cúp thủy tinh truyền tin.
Vù vù vù!
Không bao lâu, một luồng kiếm ý rực rỡ từ ngoài trời vọt đến, tản ra ý lợi hại lạnh băng, bay quanh Lục Trần một vòng lại bắn lên bầu trời, giống như chỉ đường cho Lục Trần.
Lục Trần đạp về phía trước, đi theo kiếm ý.
“Luồng kiếm ý này lộ ra hàn ý mãnh liệt, lạnh băng thấu xương, đây là kiếm ý kết hợp giữa kiếm ý và quy tắc Thái m.”
“Hàn Băng kiếm thánh Liễu Mục!”
Đệ tử Kiếm Đế cung xung quanh nhìn thấy Lục Trần rời đi, đều thầm kinh ngạc.
Danh tiếng của Liễu Mục ở Kiếm Đế cung rất lớn, là yêu nghiệt tuyệt đỉnh thật sự.
Liễu Mục chỉ đường cho người này, có thể thấy được người này cũng là kiếm tu giả đỉnh cấp cùng giới với Liễu Mục.
Lục Trần đi theo kiếm ý, vượt qua rất nhiều ngọn núi, sau cùng đến một ngọn núi màu tím có phong cảnh đẹp đẽ, chỗ giữa sườn núi có một vách đá, trên vách đá có một cây cổ tùng, phía dưới cổ tùng có ba bóng dáng là hai nam một nữ đang nhàn nhã thưởng trà, một trong hai nam tử đó không phải Liễu Mục thì là ai.
Liễu Mục khí chất hiền hòa, không có cảm giác ác liệt của kiếm tu, mơ hồ cho người ta cảm giác nhã nhặn.
“Lục Trần sư đệ là truyền nhân của Lục Thần kiếm, hẳn là các ngươi đã nghe qua!” Liễu Mục vừa cười vừa nói, vừa nói xong, trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc, cười nói: “Vừa nói đến chính chủ, chính chủ đã đến.”
Nói xong, lập tức nhìn về phía Lục Trần.
Mà Lục Trần cũng vững vàng đáp xuống vách đá.
“Sư huynh!” Lục Trần kêu một câu về phía Liễu Mục.
Sau đó nhìn về phía một nam một nữ bên cạnh Liễu Mục, hai người họ đều là hạng người khí chất phi phàm, cảm giác uy hiếp vô cùng mãnh liệt, nam tử tóc bạc như tuyết, có lẽ bởi vì do tóc nên mặt hắn thoạt nhìn còn trắng nõn hơn nữ nhân, thần thái tản mạn, trong lúc vô hình lại lộ ra cảm giác sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận