Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1697: Hành động

Cũng nhờ vận khí của Lục Trần tốt, gặp được một Hắc Sa không muốn bị Bàng Vân đạo tổ khống chế, nếu gặp được Tạo Giới cảnh cam tâm tình nguyện đi theo Bàng Vân đạo tổ.
Đối phương nhìn thấy bốn món bí bảo đỉnh cao, phỏng chừng cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp giết người cướp của.
Hai người đạt thành nhận thức chung, cũng khiến Lục Trần thả lỏng thân thể căng chặt, tiếp theo, Lục Trần mở miệng dò hỏi vị trí của tế đàn.
Hắc Sa không chút do dự, báo cho Lục Trần vị trí của tế đàn, nói: “Ta đã nói vị trí cho ngươi, còn có thể thành công hay không, phải xem tạo hóa của các ngươi.”
Hắc Sa không có khả năng trợ giúp Lục Trần cùng nhau phá hủy tế đàn, bởi vì một khi hắn ra tay, sẽ khiến Bàng Vân đạo tổ ngủ say bừng tỉnh, dù sao thân thể hắn cũng bị tinh huyết của Bàng Vân đạo tổ khống chế, một khi dùng lực lượng phá hủy tế đàn, sẽ lập tức bị Bàng Vân đạo tổ biết được.
Hơn nữa Hắc Sa tin tưởng, dưới tình huống người nào đó đang sở hữu bốn món bí bảo đỉnh phong, dư dả để hủy diệt tế đàn, căn bản không cần hắn trợ giúp dư thừa.
Trước đó hắn đã đích thân trải nghiệm uy lực khi đối phương thúc giục bí bảo đỉnh phong bùng nổ, đối với người đứng đầu cấp bậc Thần Hoàng cũng có uy hiếp, mà cấp bậc Chúa tể dưới Bàng Vân đạo tổ, đều bị điều động đến tấn công các thế giới khác rồi.
Bàng Vân đạo tổ dừng chân ở Thâm Uyên giới, cũng không chỉ có một thế giới Thần giới là cái gai trong mắt, đồng thời tấn công thế giới mấy phương.
Cho nên người mạnh nhất trấn thủ tế đàn Mê Đồ, cũng chỉ có cấp bậc Thần Hoàng.
Lục Trần nghe Hắc Sa nói, gật đầu, phá hủy tế đàn Mê Đồ đương nhiên không cần hắn phải ra tay, nghĩ một lát, bèn lấy ra thủy tinh truyền tinh, liên hệ với những người khác tiến vào Thâm Uyên giới, nhanh chóng được mấy người đáp lại, khi biết được Lục Trần tìm thấy tế đàn nhanh như vậy, người Thần giới đều vô cùng vui vẻ.
Lục Trần thông báo tới người liên hệ tập hợp ở thành Hắc Sa, đợi đại khái nửa tháng, vị người của Thần giới đầu tiên tới.
Truyền nhân của Kiếm Thần, Kiếm Vô Tâm.
Khi Kiếm Vô Tâm chạy tới, khuôn mặt lộ rõ vẻ phong trần mệt mỏi, trên xiêm y có vết bẩn vết máu đen, chứng minh đã trải qua không ít chiến đấu.
Kiếm Vô Tâm nhìn thấy Lục Trần đứng bên Hắc Sa, lộ ra thần sắc đề phòng, khí tức trên người ẩn hiện như có như không.
Suy nghĩ đầu tiên của Kiếm Vô Tâm chính là, Lục Trần đã bị dị tộc bắt làm tù binh, dị tộc dùng mạng của hắn để uy hiếp, kêu hắn triệu hoán hết người của Thần giới tới đây, sau đó một lưới bắt hết.
Thấy mặt đối phương đầy vẻ đề phòng, Lục Trần không khỏi cười nói: “Không cần lo lắng, ta chỉ làm một giao dịch với Hắc Sa tiền bối thôi, hắn sẽ đưa chúng ta tới tế đàn, cũng đỡ khiến chúng ta hao phí lượng lớn thời gian đi tìm hiểu.”
Tuy rằng Lục Trần nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của người sau vẫn vô cùng nặng nề, không hoàn toàn buông bỏ đề phòng.
Lúc này, Kiếm Vô Tâm cảm thấy vô cùng hoảng, Lục Trần làm giao dịch với Chúa tể Thâm Uyên giới, đối phương sẽ tốt bụng dẫn bọn họ đi tới tế đàn, vui đùa cái gì vậy.
Lục Trần thấy người sau có vẻ không tiếp thu được trong thời gian ngắn, cũng không giải thích nữa.
“Bao giờ người đến đông đủ thì cho ta biết.” Hắc Sa vứt lại một câu, rồi rời đi.
Sau khi Hắc Sa rời đi, lúc này Kiếm Vô Tâm mới thoáng thả lỏng lại, dù sao đứng trước mặt một vị Chúa tể, áp lực cực kỳ lớn, hơn nữa, khí tức của vị Chúa tể này, còn mạnh hơn sư phụ nhà mình một xíu.
Kiếm Vô Tâm ngẩng mặt lên, nhìn Lục Trần hỏi: “Ngươi làm giao dịch gì với Chúa tể.”
Lục Trần xua xua tay, nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm nhiều, dù sao Hắc Sa sẽ phối hợp với chúng ta, tìm được toàn bộ tế đàn, chờ sau khi phá hủy, chúng ta sẽ có thể trở về Thần giới.”
Kiếm Vô Tâm thấy Lục Trần không nói, cũng không hỏi lại, hiện tại chỉ có thể hy vọng lời người nào đó nói chính là thật, nếu không, nàng còn có thể chạy trốn dưới mí mắt Chúa tể sao.
Thời gian mấy ngày thời tiếp theo, lục tục có Thần Vương đến, chỉ là, không biết đám người Tây Môn Vũ, Võ Minh đã chạy đi đâu rồi, không thấy đáp lại.
Một tháng sau, có hơn trăm vị Thần Vương tới.
Nhìn một đám Thần Vương, Lục Trần cảm thấy đủ người rồi.
Bởi vì Hắc Sa từng nói với hắn, lực lượng trấn thủ bên cạnh tế đàn cũng không mạnh, nhiều nhất chỉ có hai ba vị Thần Hoàng trông coi, cộng thêm mấy trăm vị Thần Vương.
Tuy rằng bên ta chỉ có một trăm vị ra mặt, nhưng toàn bộ người tới đều là tinh nhuệ trong Thần Vương, mà thực lực của Thần Vương dị tộc Thâm Uyên giới so le không đồng đều, chất lượng không bảo đảm, Thần Vương vô địch lấy một địch ba địch bốn cũng không áp lực.
Chỉ cần mình kiềm chế Thần Hoàng cường đại nhất, trên cơ bản đại cục đã định rồi.
Lục Trần hạ lệnh xuất phát, dưới sự dẫn dắt của Hắc Sa, một đường đi về phía tây, đi ước chừng nửa tháng, đi vào một vùng núi non rất hoang vắng, nơi này dày đặc âm khí, bạch cốt khắp nơi, dòng khí tử vong tán loạn khắp nơi, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng vong hồn hét lên giận dữ.
“tế đàn Mê Đồ thứ nhất ở bên trong, các ngươi đi đi, ta không đi nữa.” Hắc Sa nói, thân hình lóe lên, trực tiếp biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận