Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1473: Chém chết Đại Đế

Trong đầu Tần Ly xuất hiện một phỏng đoán đáng sợ, trái tim đập thình thịch, nhưng, Đế Tôn không phải ở trong truyền thuyết sao.
Bởi vì cảnh giới Thiên Tôn không cách nào cảm ứng được hai mươi bốn quy tắc, lúc đương kim Thiên Đế là Thiên Tôn cũng không làm được.
“Đuổi theo, ở ngay phía trước, đừng để bọn chúng chạy mất.”
Trên trời yên tĩnh không một tiếng động, đột nhiên bay qua vài vệt cầu vồng khí tức cường thịnh. Sự áp bức vô hình làm cho mặt đất rung chuyển, nhưng qua đi rất nhanh biến mất ở phía xa.
Đợi vài người sau khi rời đi, trong vài bụi cây trên mặt đất truyền ra tiếng răng rắc, kết giới ẩn nấp bị phá vỡ hai thân ảnh xuất hiện. Trên người bọn chúng còn có vết máu, khí tức có chút yếu ớt.
Hai người này chính là Chúc Tập và Long Phi Tường.
Chúc Tập u uất nói: “Chết tiệt, rốt cục là ai hãm hại chúng ta.”
Khoảng thời gian này bọn chúng bị truy sát thảm hại, trước sau gặp được năm nhóm người. Mỗi nhóm người ít nhất có một người bị hại sưng to phía sau đầu, cũng không cho bọn chúng cơ hội giải thích mà trực tiếp ra tay. Có hai lần quá trình kinh động lòng người, kém chút nằm luôn tại đây.
Chủ yếu là lần này bọn họ nhận được Thời Quang lệnh quá ít, chỉ có hai khối, nếu như giống trước kia lên đến bảy tám hoặc mười người đến, căn bản sẽ không bị truy sát thảm như vậy.
Long Phi Tường lạnh lùng nói: “Bành Thiên Dật, nhất định là Bành Thiên Dật hãm hại chúng ta.”
Người hãm hại chúng ta không cần nói, nhất định là người ở Sơn Hải giới, Bành Thiên Dật hiềm nghi lớn nhất.
Long Phi Tường nghi hoặc nói: “Dựa theo ngôn ngữ của bọn truy sát thì không khó tính ra. Người ngấm ngầm hãm hại chúng ta trong tay có Hư Không đạo. Vấn đề là trong tay Bành Thiên Dật không có.”
Long Phi Tường nói: “Lẽ nào ngươi đã quên Ninh Hồng bị Lục Trần truy sát sao.”
Chúc Tập lập tức tỉnh ngộ. Ninh Hồng có một cái Hư Không Đấu Bồng. Món pháp bảo này có thể bước vào thế giới hạt giống Hư Không.
Bọn chúng rất nhanh đã đoán ra Lục Trần đem Hư Không Đấu Bồng cho Bành Thiên Dật mượn dịch dung thành Chúc Tập đi gây thù khắp nơi.
Chúc Tập đứng dậy nói: “Đi thôi, Thời Quang giới không thể ở lại nữa rồi.”
Nếu còn không đi thì sẽ chết người đấy.
Long Phi Tường nói: “Chia nhau ra chạy.”
Hai người nói xong lần lượt chọn hai hướng mà chạy
Lục Trần sau khi đánh Tây Môn Vũ một trận liềm một mình hành động. Về phần hai người đi theo Tây Môn Vũ là Đàn Tịnh và Tần Ly bọn chúng không có nguy hiểm gì.
Một tháng sau, Lục Trần phát hiện một chỗ tàn tích còn lại của tông môn. Lên đến trên không, không hề cảm ứng được có sự tồn tại của kết giới. Rõ ràng nơi đây đã không còn đồ gì bắt mắt.
Đột nhiên một đạo thân ảnh từ bên cạnh Lục Trần bay ra với tốc độ rất nhanh, đến thần niệm của Lục Trần cũng không quét ra.
“Lục Trần, ngươi vậy mà dám hành động một mình” một âm thanh lạnh lẽo từ bên cạnh truyền đến.
Lục Trần quay đầu nhìn, đạo thân ảnh vừa rồi vậy mà lại là Chúc Tập. Lúc này đối phương nhìn hắn cười khẩy.
Lục Trần cười đáp: “Thật trùng hợp.”
“Đúng thế, trùng hợp thật. Ngươi nói xem ta nên làm thế nào giết ngươi đây.”
Chúc Tập không ngờ rằng trong khi chạy trốn lại gặp phải Lục Trần, đúng là một chuyện tốt. Điều quan trọng là Lục Trần còn hành động một mình.
Chúc Tập liếc mắt nhìn tu vi của Lục Trần dừng lại ở Thiên Tôn cảnh. Khóe miệng càng ngày càng lạnh nhạt, dựa vào cảnh giới của hắn giết chết một Thiên Tôn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lần bị truy sát này rất bực tức, bây giờ chỉ cần giết chết Lục Trần có thể quét sạch bực tức trong lòng.
“Chết đi.”
Chúc Tập ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ phóng thích lượng lớn lực lượng. Lĩnh vực đỏ thẫm bao trùm lấy Lục Trần. Bên trong lĩnh vực tràn đầy khí tức của hủy diệt.
“Hôm nay không ai cứu được ngươi rồi.”
Chúc Tập nhìn lĩnh vực bao trùm lấy Lục Trần trên mặt là nụ cười điên cuồng, tiện tay giơ lên bắt lấy thân thể Lục Trần, bởi vì trong lĩnh vực của hắn hắn chính là tồn tại như thần.
Lục Trần thân hình nhè nhẹ lóe lên thoát khỏi bàn tay của Chúc Tập bộ dạng uể oải nói: “Ngươi hơi nhiều lời rồi.”
“Ngươi…sao có thể. Ngươi chỉ là một Thiên Tôn nhãi nhép sao có thể trốn được.” Chúc Tập hai mắt đều sắp rơi ra ngoài sững sờ mất mười mấy giây mới không dám tin vào những lời vừa rồi.
Hắn rõ ràng dùng lĩnh vực giam cầm đối phương, ở trong lĩnh vực tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, Lục Trần vì sao có thể trong lĩnh vực của hắn dễ dàng hành động được.
“Là do lĩnh vực của ngươi quá yếu” Trần Lục châm biếm nói. Nói thật, bên trong đại đạo lĩnh vực của Chúc Tập giống như bếp lò, lợi dụng khí lưu chảy vào trong cơ thể Lục Trần, có điều trong tay hắn có rất nhiều quy tắc. Mặc dù không có hóa đạo, nhưng muốn hoàn toàn dựa vào để trói buộc hắn không khác gì mơ.
“Không thể nào.”
Chúc Tập thần sắc đầy sự không tin, ý niệm khẽ động, điên cuồng phóng thích lượng lớn lực lượng. Bên trong lĩnh vực vô số luồng khí đỏ rực chuyển động lộn xộn xâm nhập vào trong cơ thể của Lục Trần kịch liệt thiêu đốt, cơn đau dữ dội lan ra khắp người Lục Trần.
Lục Trần không hề ngồi im chờ chết, tiếp đó vung lên một luồng kiếm ý hướng về phía Chúc Tập mà chém tới.
Chúc Tập nhìn thấy Lục Trần cung kích hắn, trong ánh mắt đầy sự chế nhạo. Mặc dù không biết vì sao Lục Trần không thấy lĩnh vực của hắn, có lẽ là nhờ vào bảo vật nào đó. Nhưng khi luồng kiếm ý đó đến gần, nội tâm hắn đột nhiên hiện lên một mối nguy hiểm to lớn.
Một phần sợ hãi nguy hiểm trỗi dậy, Chúc Tập nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà điên cuồng lùi về sau.
Xẹt xẹt!
Kiếm ý bay qua chặt xuống một cánh tay đẫm máu.
Chúc Tập toàn thân đều toát mồ hôi lạnh. Lục Trần là một Thiên Tôn bé nhỏ vậy mà có thể đả thương hắn. Tại sao chứ.
“Đại Đế thì đã sao, mãi mãi không phải đối thủ của ta.” Lục Trần đến trước mặt Chúc Tập nhẹ nhàng nói. Ý niệm khẽ động một phần quy tắc lớn lạnh ảnh hưởng đến không gian xung quanh giống như lĩnh vực loại nhỏ, nhưng lại so với lĩnh vực mạnh gấp bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận