Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 818: Quỳ xuống với một cái nhìn

Ánh mắt đám người Mặc gia, Nam Đẩu Hoàng chủ, cha con Liễu Lăng, Mặc Nguyệt Như nhìn Lục Trần cũng có chút kỳ quái, ngoài cực kỳ kinh ngạc còn có tò mò.
Chỉ là trong rất nhiều người, có người lại không thể tiếp nhận một cảnh tượng trước mắt này, đó chính là Triệu Hải.
“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?” Ánh mắt Triệu Hải dại ra, hắn thì thào tự nói.
Đối với hắn, Tần Ngạo đến từ Thánh vương thế gia, trong gia tộc có Thánh Vương cảnh tọa trấn, cho dù Lục Trần là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ cũng không có đạo lý bắt Thánh vương của Thanh vực đặc biệt chạy tới thỉnh tội, một cái ánh mắt dọa Thánh Quân sợ đến mức quỳ xuống.
Hơn nữa, điều khiến hắn càng nghĩ càng thấy sợ nhất chính là Lục Trần cũng không lôi vị sư phụ Diêu Hi thánh chủ này ra mà chỉ xưng tên thôi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Hải trắng bệch, trong mắt giống như hiện lên vẻ sợ hãi, rốt cuộc người mà hắn khiêu khích là thần thánh phương nào.
“Ngươi thông minh hơn nhiều so với tên ngu ngốc này!” Lục Trần phẩy vị lão giả kia, vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Đứng lên đi, trước khi Thánh vương nhà các ngươi chưa đến thì để cho hắn quỳ, chờ Thánh vương nhà các ngươi tới sẽ dạy hắn cách làm người tử tế.”
“Vâng, Lục công tử!” Trong lòng lão già thở phào nhẹ nhõm, hắn cung kính đáp.
“Hôm nay là hôn lễ của Liễu Thành, không nên thấy máu, bây giờ có thể tiếp tục.” Ánh mắt Lục Trần nhìn người chủ trì nghi lễ Nam Đẩu Hoàng chủ, nói một câu như vậy, sau đó lui về chỗ ngồi, thần thái trở nên lười nhác, giống như dáng vẻ chỉ trỏ giang sơn vừa nãy là hai người.
Thời gian tiếp theo hôn lễ của Liễu Thành và Mặc Nguyệt Như tiếp tục, đôi tân nhân này vốn là người được chú ý nhất hôm nay, nhưng mà trải qua chuyện vừa xảy ra khi nãy, Lục Trần thành công dẫn tới sự chú ý của mọi người, mặc dù hôn lễ vẫn tiếp tục, nhưng thỉnh thoảng có người len lén liếc mắt nhìn Lục Trần.
Cuối cùng hôn lễ kết thúc mỹ mãn.
Thân thể Liễu Lăng bay lên không, trôi nổi trong không trung, âm thanh bao trùm toàn thành: “Tất cả thế lực trong cương vực của Hoàng triều Liễu thị, giảm thuế năm năm, Hoàng thành vui vẻ mười ngày, lấy ra hai ngàn vạn linh thạch, năm kiện Vương khí, rơi vào trên tay người nào thì là của người đó, không cho phép tranh đoạt.”
Giọng Liễu Lăng bao phủ hoàng triều, rơi vào lỗ tai của vô số người.
“Hoàng chủ uy vũ, Hoàng chủ uy vũ.” Giờ khắc này, toàn bộ dân chúng Hoàng thành cũng hứng khởi.
Thật ra theo lý mà nói, sau khi mọi người chúc phúc đôi tân nhân thì ngày hôm sau rời đi luôn, chẳng qua khách tới lần này đều rất ăn ý ở lại.
Vì sao, bọn họ muốn chứng kiến một cảnh tượng kỳ tích, đó chính là một Thánh vương xin lỗi ngay trước mặt Lục Trần.
Đoán chừng một màn này cực kỳ hay.
Khoảng mười hai ngày sau khi Liễu Thành thành hôn, một luồng dao động thánh uy kinh khủng thổi quét tới, đồng thời nơi xa một thánh quang màu vàng nhanh chóng bay đến.
“Tới rồi!”
Giờ khắc này, mọi người cảm nhận được khí tức bị đè nén và hào quang chói mắt của đường chân trời, lập tức ý thức được đây có thể là một cường giả Thánh Vương cảnh phong trần mệt mỏi chạy tới từ Thanh vực.
Mọi người thấy thấy một vị lão giả dừng ở trong không trung, vị lão già này người mặc một thân đạo bào, tinh thần quắc thước, ánh mắt uy nghiêm, hắn đứng ở trong không trung, cho người ta cảm giác tan ra làm một thể với trời.
Khí tức phát ra kia quá kinh khủng vô tận, mọi người cảm giác, nếu như lão giả trong không trung muốn giết bọn họ, đoán chừng chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi.
Sau khi lão giả dừng lại thì lập tức thu khí tức, giống như lão giả bình thường, chẳng qua trên người phát ra khí chất siêu phàm như cũ.
“Thánh vương!”
Mọi người nhìn lão giả, trong lòng âm thầm cảm thán, mơ hồ còn có vẻ kích động.
Thánh vương, cấp bậc này đứng ở đỉnh cao tu hành, nhân vật trên mây, tôn quý vô song.
Đối với bọn họ thì có khả năng cả đời không thấy được.
Nhưng mà bây giờ thấy rồi.
Tuy nhiên, tiền bối Thánh vương bọn họ kính sợ trong lòng, sau khi ánh mắt quét qua trên người bọn họ, ánh mắt sau khi nhìn thấy Lục Trần, cung kính nói một câu trước mặt Lục Trần:
“Lão hủ bái kiến Lục công tử!”
Vị Thánh Vương này hoàn toàn không hề có cao ngạo của một cường giả, tư thái rất khiêm tốn, hắn đứng trước mặt Lục Trần lại lo lắng bất an như một lão bộc chờ lệnh của công tử.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều rất tò mò, rốt cuộc Lục hoàng tử tự Lục Trần có lai lịch gì mà lại khiến một cường giả cấp bậc Thánh Vương bị doạ thành như thế này.
"Hậu bối của ngươi quá ngông cuồng, đến tham dự hôn lễ của người khác mà không có lễ vật, lại còn cướp tân nương của người khác làm thị nữ." Lục Trần chăm chú nhìn vào Thánh Vương rồi nhẹ giọng nói: "Hay nên nói, đây là chuyện mà Tần gia các ngươi vẫn luôn làm."
"Lục công tử hiểu lầm rồi, việc này là hành vi cá nhân của Tần Ngạo, không liên quan gì đến Tần gia." Thánh Vương Tần gia toát mồ hôi lạnh nói: "Tần Ngạo đã xúc phạm đến Lục công tử, tội hắn đáng chết vạn lần. Tất cả những chuyện này không liên quan gì đến Tần gia, xin Lục công tử hãy bỏ qua cho Tần gia."
"Tham dự hôn lễ của người khác cần mang lễ vật, ngươi có mang theo không?" Lục Trần thản nhiên hỏi.
"Mang chứ mang chứ."
Thánh Vương Tần gia nghe được lời Lục Trần nói xong, lập tức biết phải làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận