Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 878: Thuần Vu Phong (2)

“Uy thế của chiến thuyền này thật nồng đậm, ít nhất là pháp bảo phi hành thượng phẩm, xem ra đối phương có lai lịch không nhỏ!” Lão giả bên cạnh lẩm bẩm, trong lòng hắn biết rõ người có được pháp bảo phi hành tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường, người ở Đế Nữ vực có được pháp bảo phi hành chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đến rồi!”
Khi khí tức hai người họ bộc phát, người nhắm mắt bên trên chiến thuyền phi hành ai nấy đều mở mắt ra, trong đó Từ Tri Mệnh lẩm bẩm.
Bọn họ rất mẫn cảm với khí tức của Thánh Quân, dù sao đây cũng là người mạnh hơn bọn họ.
Rất nhanh, có hai người đi tới bên cạnh chiến thuyền, hai mắt Thuần Vu Phong đỏ như máu nhìn chằm chằm người trên chiến thuyền, tràn ngập sát ý nói: “Ai là Lục Trần, đi ra chịu chết cho ta.”
Hiện tại trong lòng Thuần Vu Phong đã bị lửa giận lấp đầy, thầm hận mình không sớm trở về, nếu không, có thể chặn được tất cả.
Nhưng hiện tại hắn đã về rồi, phải báo thù, trong mắt mang theo lửa giận hận thù.
“Thiếu chủ về rồi!”
“Lão giả bên cạnh thiếu chủ có lẽ là sư tôn đúng không, là một cường giả cấp bậc Thánh Quân!”
Phía dưới, người của gia tộc Thuần Vu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy Thuần Vu Phong, trong mắt mỗi người đều lộ ra ánh sáng chờ mong.
Thiếu chủ dẫn sư tôn trở về, ai trên chiến thuyền có thể địch, toàn bộ đều phải chết.
Ánh mắt Lục Trần nhìn lấy Thuần Vu Phong, chậm rãi mở miệng nói: “Gia tộc Thuần Vu vì những gì ngươi làm mà bị diệt, trong lòng chắc có chút hối hận nhỉ.”
“Ngươi chính là Lục Trần?” Ánh mắt của Thuần Vu Phong nhìn lên trên người Lục Trần, lập tức cắn răng, ầm một tiếng, một luồng khí tức cuồng bạo bộc phát ra từ trên người hắn.
“Lát nữa ta giết chết ngươi, còn phải diệt cả nhà Thư gia!” Sắc mặt Thuần Vu Phong dữ tợn, hắn thất thố rồi, giọng điệu âm trầm giống như lệ quỷ, khiến người ta sởn hết gai ốc.
Thuần Vu Phong muốn gậy ông đập lưng ông.
“Sư phụ…”
Thuần Vu Phong quay đầu về phía sư phụ nhà mình, bởi vì trên chiến thuyền có ba Thánh cảnh, bảy Nhân Hoàng đại thành, hắn không thể đánh được, nhất định cần sư phụ ra tay. Nhưng vừa mới nói hai chữ, chỉ thấy ánh mắt sư phụ rơi vào trên người người nào đó trên chiến thuyền, dùng giọng điệu kinh ngạc nói: “Tiểu thư, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ánh mắt Thuần Vu Phong nhìn về phía chiến thuyền, rất nhanh thấy được một người quen thuộc, nhíu mày, sao Tiết Lâm cũng ở trên thuyền.
Tiết Lâm là đệ tử của một trưởng lão ở Thánh địa Thái Sơ, địa vị không khác gì hắn.
Đợi đã, hình như hắn đã bỏ qua gì đó…
Sư phụ nhà mình gọi Tiết Lâm là tiểu thư?
Tiết Lâm cùng là đồ đệ của một nữ trưởng lão ở Thánh địa Thái Sơ, là đệ tử trung tâm, mà nữ trưởng lão đó chỉ là cảnh giới Thánh Quân giống sư phụ.
Theo lý mà nói, địa vị của Tiết Lâm không bằng sư phụ, nhưng tại sao sư phụ lại gọi đối phương là tiểu thư.
Tiết Lâm xinh đẹp đứng tại chỗ, dáng người thon dài, mái tóc đẹp, khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào lão giả bên cạnh Thuần Vu Phong, nhẹ giọng nói: “Mặc trưởng lão, việc mà Thuần Vu Phong làm không liên quan đến Thánh địa Thái Sơ, ngươi trở về đi, không nên gây phiền toái cho Thánh địa Thái Sơ, mặt khác, Thuần Vu Phong không còn là đệ tử của Thánh địa Thái Sơ nữa.”
“Tiết Lâm, ngươi nói bậy cái gì vậy?” Thuần Vu Phong tức giận mắng một câu, không cho phép Tiết Lâm nói to.
Nàng cho rằng mình là ai, uy hiếp sư phụ nhà mình, nàng cũng chỉ là đệ tử trung tâm mà thôi, có tư cách gì mà nói những lời này.
“Tiểu thư, ta…” Mặc trưởng lão còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiết Lâm cắt ngang: “Lời chỉ nói đến đây, nếu như muốn chết với đồ đệ ngươi, vậy tiếp tục cố chấp đi.”
Sắc mặt của Mặc trưởng lão hơi thay đổi, ý tứ lời này của tiểu thư là ngay cả Thánh địa Thái Sơ cũng không trêu được Lục Trần đó?
Trên mặt hắn hiện ra vẻ giãy dụa, ngộ tính của đồ đệ Thuần Vu Phong không tồi, được hắn nhận làm đệ tử cuối cùng, chỉ dẫn từng cái một, dốc rất nhiều tâm huyết.
Nhưng nếu tiểu thư đã nói như vậy thì rõ ràng không cần đồ đệ Thuần Vu Phong này nữa.
“Thuần Vu Phong, từ hôm nay trở đi, ta và ngươi chính thức chấm dứt quan hệ sư đồ!” Mặc trưởng lão nhìn về phía Thuần Vu Phong, gằn từng chữ nói.
Mà những lời này lại khiến cho đầu óc Thuần Vu Phong trống rỗng.
Thuần Vu Phong quả thực không thể tin vào tai của mình, sư phụ mình chấm dứt quan hệ với hắn như vậy sao, chỉ là vì mấy câu nói của Tiết Lâm.
Thuần Vu Phong nhìn về phía sư phụ Mặc Vũ của mình, dùng giọng điệu khó tin nói: “Sư phụ, tại sao?”
Thuần Vu Phong nghĩ không ra vì sao sư phụ lại tôn kính Tiết Lâm như vậy.
Mặc Vũ lắc đầu, không nói gì, cho dù có nói ra thân phận của Tiết Lâm hay không thì đã không còn quan trọng.
Tộc nhân Thuần Vu gia phía dưới bao gồm cả người quan sát xung quanh đều trợn tròn mắt, vốn tưởng rằng Thuần Vu Phong dẫn theo sư phụ trở về sẽ quét ngang tất cả mọi người trên chiến thuyền, tuyệt đối không ngờ lại có kết cục như vậy.
Thuần Vu Phong bị chấm dứt quan hệ sư đồ, không còn là đệ tử của Thánh địa Thái Sơ, không thể không nói chuyện này rất kịch tính.
Thuần Vu Phong mất đi sư phụ vậy hắn sẽ không còn chút giá trị nào, bởi vì lần trước Hoàng Chủ dùng âm thanh ra mặt hoàn toàn là nể tình Thuần Vu Phong là đệ tử Thánh địa Thái Sơ với có một sư phụ là Thánh Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận