Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1795: Lượng Tử (2)

Trời đất rung chuyển, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hai loại năng lượng một đen một vàng đan vào nhau làm sinh ra dao động thổi quét tứ phía, khiến vô số ngọn núi xung quanh nứt toạc, vỡ vụn.
Dao động do va chạm của hai lực lượng đã đạt đến Tạo Giới cảnh và tạo thành uy hiếp với Lục Trần, may mà hắn đứng trên vai Lượng Tử nên Lượng Tử đã chống đỡ toàn bộ công kích thay hắn.
"Cự Viên Hoàng Kim, ngươi thật sự muốn ra tay?" Ma Bằng dang rộng hai cánh, đôi mắt sắc bén tràn đầy địch ý, những gợn sóng đại đạo màu đen lưu chuyển toàn thân, trên trời xuất hiện một bóng đen có diện tích vô cùng lớn, có thể nhìn thấy vô số sấm sét đen dày đặc chuẩn bị đánh xuống.
Ma Bằng cũng là một cổ thú cương quyết không chịu khuất phục, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, hắn sẽ không phục tùng bất cứ kẻ nào, huống chi chỉ là một con kiến hôi.
Ma Bằng không hiểu tại sao Cự Viên Hoàng Kim tâm cao khí ngạo lại chịu thần phục.
Cự Viên Hoàng Kim nhìn Ma Bằng nói: "Bị giam giữ mấy ngàn vạn năm rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài chút nào sao?"
Cự Viên Hoàng Kim biết Ma Bằng cường đại cỡ nào, đây là một Cổ Thú Vương giả mạnh không kém gì hắn. Nếu không thật sự cần thiết, Cự Viên Hoàng Kim không muốn chiến đấu với hắn.
"Không muốn." Ma Bằng lạnh lùng đáp.
Đôi cánh đen khổng lồ xoè ra tạo thành một cơn cuồng phong khủng khiếp, trên trời đánh xuống từng đợt sấm sét đen kịt, bên trong ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt.
Cự Viên Hoàng Kim bất đắc dĩ nói: "Ngươi đừng có mà hối hận."
Cự Viên Hoàng Kim nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lực lượng đại đạo toàn thân toả ra dữ dội, hắn thi triển pháp lực khiến sau lưng xuất hiện một con vượn khổng lồ màu vàng như thể muốn đè nát bầu trời.
Hư ảnh con vượn khổng lồ phát ra tiếng gầm giận dữ làm rung chuyển đất trời, nó vung tay, quét sạch những tia sét màu đen chỉ bằng tay không.
Huýt!
Bản thể Ma Bằng hoá thành một tia hắc quang phóng về phía Cự Viên Hoàng Kim với tốc độ kinh người, móng vuốt sắc bén không gì cản nổi của hắn chụp về Cự Viên Hoàng Kim.
Cự Viên Hoàng Kim vung quyền đáp trả lại.
Tuy nhiên Ma Bằng đã nhanh chóng né tránh và thoát được cú đấm của Cự Viên Hoàng Kim, trên đôi cánh là những gợn sóng màu đen đang lưu chuyển phát ra khí tức còn sắc bén hơn cả kiếm cứ vậy mà quẹt qua.
Phù!
Ngực Cự Viên Hoàng Kim bị hắc quang xé rách, xuất hiện một vết thương đang phun ra máu.
Cự Viên Hoàng Kim ăn đau liền phát ra tiếng gầm trầm đục, lực lượng trong cơ thể trở nên cuồng bảo, ảnh hưởng đến cả bầu trời, sau đó không gian đột nhiên trở nên có trọng lực gấp trăm lần khiến tốc độ của Ma Bằng chậm lại ngay tức khắc.
Khi Ma Bằng bay tới lần thứ hai và muốn lợi dựng đôi cánh vô song của mình đối đầu với công kích của Cự Viên Hoàng Kim.
Cự Viên Hoàng Kim nhìn thấy cơ hội và tung quyền va chạm với móng vuốt sắc nhọn màu đen của Ma Bằng.
Xoẹt!
Móng vuốt sắc bén của Ma Bằng đâm vào da thịt của Cự Viên Hoàng Kim khiến đối phương phải rú lên, nhưng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong cú đấm của Cự Viên Hoàng Kim lại trực tiếp hất bay Ma Bằng ra xa khiến móng vuốt của hắn suýt nữa bị gãy vụn.
Ma Bằng cũng ăn đau bèn hoá thành một tia hắc quang rời đi, sau đó bay vòng cách đó không xa, toàn thân dang rộng đôi cánh, đôi mắt kiên định không chút khuất phục đồng thời toả ra luồng khí tức khiến người ta phải sợ hãi.
Lục Trần nói: "Lượng Tử, tiếp tục tấn công."
Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Trần, Cự Viên Hoàng Kim sải bước về phía Ma Bằng, Ma Bằng quay lại và bay với tốc độ nhanh, né trái né phải để tránh những đòn tấn công của Cự Viên Hoàng Kim.
Đáng tiếc là hắn không thể rời khỏi một phạm vi nhất định, nếu không, với tốc độ và thân hình cồng kềnh của Cự Viên Hoàng Kim, đối phương hoàn toàn không thể theo kịp bước chân của hắn.
Ma Bằng vừa bay vừa kéo theo những tia sét đen trên trời oanh tạc về phía Cự Viên Hoàng Kim. Lượng Tử bị tia sét đen đánh trúng khiến da cháy sém, lông vàng óng ả bay loạn khắp nơi.
Lục Trần nhìn hai cổ thú đang chiến đấu, dao động lực lượng bùng nổ vô cùng khủng bố vượt xa những gì hắn có thể chống lại. May mà hắn đã thu phục được Lượng Tử, nếu không hắn sẽ không thể đơn phương đối phó với Ma Bằng.
Ma Bằng này có tốc độ quá nhanh, cho dù có muốn trộm miếng thịt của hắn cũng không làm được.
Chỉ có thể đợi đối phương kiệt sức mới có thể xuống tay.
Hai cổ thú đại chiến, dao động chiến đấu kinh người như trời long đất lở, tạo ra những tiếng nổ không ngừng vang lên. Hai bên đánh nhau chừng một canh giờ mới hơi thở dốc, Lục Trần đứng trên vai Lượng Tử có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn.
Phía trước, Ma Bằng cũng hơi kiệt sức nên tốc độ bay trở nên chậm hơn.
Với tốc độ này, Lục Trần có thể theo kịp.
Vì vậy, Lục Trần lặng lẽ biến mất khỏi lưng Lượng Tử và trốn vào trong hư không. Khi Ma Bằng bay quanh một vòng, Lục Trần đột nhiên ra tay, một tia kiếm ý màu vàng sáng chói và sắc bén bổ vào lưng Ma Bằng khiến lông chim màu đen bay lả tả, một miếng thịt chim còn vương máu đã bị tách khỏi cơ thể.
Tốc độ của Ma Bằng là vô song, nhưng về phòng ngự thực ra còn không bằng Cự Viên Hoàng Kim, vì vậy Lục Trần có thể dễ dàng cắt một miếng thịt.
Vì trên lưng đột ngột mất đi một miếng thịt, cơn đau nhức dữ dội đánh úp Ma Bằng khiến trước mắt hắn tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận