Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 620: Pháp bảo đầy đất

“Ta mặc kệ Kiếm Tam công tử hay là Kiếm Tứ công tử, cút đi cho ta, nếu Kiếm Tam công tử quay lại thì bảo hắn tới tìm ta.” Lục Trần bước về phía trước, một luồng khí tức mạnh mẽ hóa thành cuồng phong bắt đầu khởi động, lúc này mấy người chắn ở trước mặt bị thổi đến ngã lui sau.
Lục Trần bay lên, biến mất trong biển mây, để lại đám đệ tử Thiên Kiếm phong kinh hoảng thất thố.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Trần dẫn Liễu Khuynh Thành đi mà không làm gì được.
Hiện tại cuối cùng bọn họ cũng hiểu được tại sao Lục Trần lại khó chịu khi nhìn thấy Ninh Hiên, có lẽ Lục Trần cũng để ý Liễu Khuynh Thành cho nên mới đuổi Ninh Hiên ra khỏi tông môn.
Mà lúc trước Liễu Khuynh Thành không đồng ý với Ninh Hiên, hiện tại lại phá lệ đồng ý với Lục Trần nhất định là kiêng kỵ thân phận Lục Trần, không thể không ấm uất trước, đợi sư huynh Kiếm Tam công tử của mình trở về rồi nói sau.
“Lục Trần kiêu ngạo quá rồi, đợi Kiếm Tam công tử trở về nhất định sẽ dạy dỗ hắn.”
“Không sai, với thực lực của Kiếm Tam công tử, chắc chắn có thể đánh bại Lục Trần.”
Mấy đệ tử nắm chặt nắm tay, cắn răng nói.
“Mấy ngày trước khi bí cảnh sụp đổ, Kiếm Tam công tử được mấy cường giả của gia tộc có đại Thánh Quân phái ra ngoài tìm kiếm, đã bốn năm tháng rồi, Kiếm Tam công tử vẫn chưa trở về, sẽ không…” Có người lo lắng nói, rất lo lắng đến tình cảnh của Kiếm Tam công tử.
Nhưng vẫn chưa dứt lời, bên cạnh đã có người quát lớn: “Im miệng quạ của ngươi lại, Kiếm Tam công tử cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao.”
Cùng lúc này, Lục Trần dẫn theo Liễu Khuynh Thành đi đến nơi gần như cao nhất của Thiên Kiếm phong, đáp xuống một bình đài.
Sau đó tiến vào một không gian bên trong đỉnh núi khoảng chừng bốn mươi mét vuông, trong đó có đầy đủ tiện nghi, có một đại sảnh, hai phòng ốc một lớn một nhỏ.
Một phòng trong số đó dùng để ngủ, bên trong có một chiếc giường đá, còn phòng nhỏ được dùng để bế quan tu luyện, thiết lập một Tụ Linh trận.
“Sư huynh, nơi này chính là động phủ của Kiếm Đế cung sao?” Liễu Khuynh Thành vừa đánh giá, vừa tò mò hỏi.
Lục Trần gật đầu, nói: “Ừm, đợi lát nữa bảo các trưởng lão sắp xếp cho ngươi một động phủ để tu luyện.”
“Đó là…”
Liễu Khuynh Thành đi vào phòng ngủ của Lục Trần, nhìn thấy phía dưới giường đá chất đầy pháp bảo, các loại vũ khí như đao, kiếm, rìu, dao găm, trường tiên, giáp bụng… pháp bảo phòng ngự, tất cả đều có.
Mặc dù những pháp bảo này bị phủ một lớp bụi nhưng khó nén sáng bóng, rất nhiều thứ đều đang tỏa sáng, ví dụ như có hai thanh trường đao chói mắt, ánh sáng không gì sánh được.
Tản mát ra uy năng chấn động nhàn nhạt thuộc về cấp bậc Hoàng khí.
Liễu Khuynh Thành nhìn thấy pháp bảo đầy đất, cái miệng nhỏ nhắn mượt mà há thành hình dạng chữ O, khiếp sợ trợn mắt há mồm.
Lục Trần tự hào nói: “Những thứ này đều là chiến lợi phẩm của sư huynh ngươi, lúc trước quyết đấu thắng người ta ở võ đấu trường, chẳng qua phẩm giai rất thấp, chỉ là mấy món Hoàng khí, ta chỉ mang mấy món Thánh khí trở về Hoang vực, những thứ khác đều ném ở chỗ này.”
Liễu Khuynh Thành ngốc trệ, pháp bảo đầy đất này, đếm kỹ thì ít nhất cũng có ba bốn mươi món.
Mà lời của sư huynh càng làm cho nàng cạn lời, phẩm giai của Hoàng khí được tính là thấp sao, đương nhiên không tính là vậy.
Một món Hoàng khí sẽ khiến cho Hoàng triều bình thường nâng như chí bảo, có lẽ không nỡ lấy ra dùng, mỗi ngày còn phải lấy ra lau sạch mấy lần.
Mà Hoàng khí ở chỗ sư huynh chỉ có thể dính bụi nằm trong phòng.
Quả nhiên là người hơn người phải chết, hàng hơn hàng được ném.
“Sư huynh, đây là cái gì?”
Liễu Khuynh Thành tìm được một đồ vật giống như đai lưng giữa đống pháp bảo.
Đây là một mảnh dây lưng bằng lụa màu đen, vô cùng mềm mại.
Lục Trần nói: “Bí bảo đai lưng của công chúa Hoàng triều nào đó thua ta, có thể vây khốn nhân vật Hoàng cảnh.”
Lục Trần nói xong, tâm niệm vừa động, chỉ thấy đai lưng màu đen bay lên, chấn động bụi bặm phía trên, sau đó có ý thức bay về phía Liễu Khuynh Thành.
Bóng dáng Liễu Khuynh Thành chợt lóe, đồng thời bộc phát khí tức linh lực chống cự nhưng hoàn toàn vô dụng, đai lưng màu đen đó bay tới, phát ra ánh sáng âm u, áp chế linh lực nàng tản mát ra trở về trong cơ thể, sau đó quấn quanh người nàng mấy vòng.
Sau đó, Liễu Khuynh Thành bị trói chặt.
“Thế nào?” Lục Trần mỉm cười nói.
Liễu Khuynh Thành chớp mắt, nói: “Rất mạnh, có thể áp chế linh lực trong cơ thể của ta.”
Lục Trần tâm niệm vừa động, thu những pháp bảo này vào trong nhẫn không gian, nói: “Pháp bảo nhiều quá cũng khó chịu, bỏ đi, sau này lúc trở về để lại cho lão già đi.”
Lục Trần đựng xong những pháp bảo đó, xem như dọn được một chiếc giường lớn.
Liễu Khuynh Thành hỏi: “Sư huynh, thời gian này ngươi đi đâu vậy, lâu như vậy mà không thấy trở về.”
Lục Trần sờ mũi, cười khổ: “Đương nhiên là bị thương, nếu không ta đã sớm trở về.”
Lập tức, Lục Trần nói cho Liễu Khuynh Thành nghe những chuyện đã trải qua.
Đợi sau khi nói xong, Lục Trần mới trịnh trọng nói: “Sư muội, ta cảm thấy sư phụ của chúng ta rất mạnh, không phải Thánh Vương, rất có khả năng là nhân vật trên Thiên Tôn.”
Lục Trần nghĩ đến đại sư phụ Tô Nghênh Hạ mượn nhờ thân thể của mình đã có thể nắm được chiến lực cấp Thiên Tôn trong thời gian ngắn, tứ sư phụ Hoa Điệp cũng vậy, vậy thì rất có khả năng nhị sư phụ Diêu Hi cũng là cường giả cấp bậc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận