Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1517: Đột nhiên chết bất đắc kỳ tử

Lúc trước Chử Thao bị Lục Trần vũ nhục một hồi, giờ phút này tìm thấy cơ hội, không chần chờ lập tức mở miệng vũ nhục.
Lục Trần im lặng nhìn lướt qua Chử Thao, rồi chỉ vào một thống lĩnh đang vây xem nói: “Ngươi, đi đối chiến với Chử Kiến.”
Sắc mặt thống lĩnh kia sượng trân, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, hắn sâu sắc hiểu rõ Vương Tôn lợi hại cỡ nào, có lẽ chỉ một chiêu là đã có thể lập tức giết chết hắn.
Nơi xa, Chử Thao thấy Lục Trần không dám hé miệng, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, tiếp tục mở miệng nói: “Làm con chó của Thiên Yêu giới bọn ta, nhất định phải làm tốt nhiệm vụ của mình, bản công tử cho ngươi một cơ hội, bây giờ lập tức tự phế tu vi, nếu bản công tử thấy vui nói không chừng sẽ cho ngươi một cơ hội.”
“Ngu xuẩn.” Lục Trần liếc nhìn Chử Thao rồi phun một câu, sau đó quay người nhìn thống lĩnh bên cạnh nói: “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Thống lĩnh nghe Lục Trần nói vậy, không hiểu sao trong lòng lại đột nhiên cảm thấy an toàn, sau đó đầu óc choáng váng, cầm trường đao trong tay lao ra ngoài.
Chử Kiến nhìn thấy thống lĩnh đi ra, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, nếu đối phương thật sự dám ra tay tìm chết, vậy sao lại không thành toàn cho đối phương chứ.
Chử Kiến vừa định ra tay, sắc mặt đột nhiên biến đổi dữ dội, bởi vì hắn cảm giác được một cỗ lực lượng quy tắc cường đại đang trói buộc thân thể của mình, lực lượng quy tắc trong cơ thể hắn căn bản không cách nào vận dụng.
Nơi xa, Chử Thao cùng mấy vị Thiên Tôn Khang tộc nhìn thấy tên thống lĩnh kia khiêu khích Chử Kiến, trong mắt đầy sự thờ ơ lẫn mỉa mai.
“Tìm chết!”
thống lĩnh nọ cắn răng, hơi thở quanh người bùng nổ, chém ra một luồng quy tắc màu đen.
Vốn dĩ, ánh kiếm bình thường này còn không đủ gãi ngứa cho Chử Kiến thân là một Vương Tôn, nhưng không biết tại sao, một số người xung quanh phát hiện ra Chử Kiến đã nhìn thấy luồn quy tắc ánh kiếm bay đến, cả người hắn không hề di chuyển nhưng trong đôi mắt lại mang đầy sợ hãi,
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mấy thống lĩnh dũng mãnh bên cạnh quái lạ nhìn Chử Kiến.
Chử Kiến dù cho có là một vị Vương tôn cũng không thể bất cẩn như thế chứ.
Mặc dù Vương tôn mạnh mẽ hơn đám Thiên tôn bình thường bọn họ rất nhiều, nhưng có mạnh đến đâu cũng không thể không thèm né đòn tấn công của bọn họ chứ.
Xoạt xoạt!
Chử Kiến hầu như không hề chống cự, trực tiếp bị luồn sáng quy tắc chém thành hai nửa, máu tươi phun ra bốn phía.
“Hở…”
Sau khi chặt đầu Chử Kiến, thống lĩnh nọ cầm thanh trường đao đứng đó há hốc miệng sững sờ, nhất thời đầu óc chưa kịp vận hành.
Hắn không thể hiểu tại sao Chử Kiến lại không chống cự mà cứ để hắn chém xuống một đao.
Biện Dũng và mấy thống lĩnh khác cũng trợn tròn mắt, cảm thấy chắc là mình gặp ảo giác rồi, đây là huyễn thuật không thành, dụi dụi con mắt, chung quanh hai đại quân còn đang chém giết, trên mặt đất là hai nửa thi thể đẫm máu, đây hết thảy đều là thật, cũng không phải là ảo giác.
Chử Kiến thật sự bị giết.
Vô tình, họ dời mắt lên người Lục Trần.
Mặc dù bọn họ không ai trông thấy Lục Trần ra tay, nhưng lại rõ ràng cái chết của Chử Kiến nhất định có liên quan đến người nọ.
“Cái gì... Chử Kiến bị giết!”
Nơi xa, Chử Thao cùng mấy vị Thiên tôn tất cả đều đứng lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt, Chử Kiến chính là một vị Vương tôn, tại sao lại bị một Thiên Tôn bình thường chém đầu, lại còn là mặt đối mặt bị chém.
Cái chết của Chử Kiến khiến họ cực kỳ tức giận, nhưng lại không dám bước lên, kể cả Chử Thao thân là Vương tôn.
Chủ yếu là do cái chết của Chử Kiến quá kỳ lạ, chuyện này khiến Chử Thao có cảm giác bất an và không dám đến đó.
Mấy người Chử Thao không đến, Lục Trần cũng không khiêu khích họ, mà nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên chiến trường.
Theo thời gian trôi qua, chiến tranh dần dần đi đến hồi kết, lúc đầu song phương mỗi bên có mười vạn đại quân, nhưng hiện tại chỉ còn chưa đến một vạn người đang chiến đấu, trên mặt đất đầy rẫy thi thể, xác chết quái vật dày đặc, máu tươi chảy thành sông.
Chử Thao thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia âm trầm.
Lúc đầu bọn họ đến với hai vị Vương tôn, dù cho có là thành chủ của Minh Cổ thành cũng không phải đối thủ, bọn họ định lợi dụng hai Vương tôn trấn áp thành chủ Minh Cổ thành, buộc đối phương phải khuất phục.
Thế nhưng không nghĩ tới thành chủ Minh Cổ đã tử vong, Chử Kiến lúc nãy cũng chết một cách bất ngờ, để lại còn một vị Vương tôn là hắn không dám tùy tiện hành động.
Hai bên có thể nói là giết địch một nghìn tổn thất tám trăm.
“Đã đến lúc ra tay.” Lục Trần nhìn đám đông càng ngày càng thưa thớt, duỗi cái eo mỏi, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào người Chử Thao.
Ở nơi xa, Chử Thao tiếp xúc với ánh mắt của Lục Trần, trong lòng run lên, lúc trước hắn còn đang suy nghĩ, vì sao Chử Kiến đứng yên không nhúc nhích, mặc cho người khác công kích, chẳng lẽ có quan hệ với nhân loại kia?
Chử Thao lắc đầu, thầm nghĩ một câu không thể nào.
Chử Kiến là Vương Tôn, đối phương cũng là Vương Tôn, thực lực hai Vương Tôn không kém bao nhiêu, không thể nào là đối phương ra tay.
Nhưng mà cái chết của Chử Kiến thành một điều bí ẩn.
Đúng lúc này, Chử Kiến nhìn thấy Lục Trần đứng lên, cất bước ra, lại đi về phía hắn.
Đôi mắt Chử Thao hiện lên một đường sắc nhọn thâm thúy, đối phương tới đây muốn làm gì, chẳng lẽ là tới giao thủ với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận