Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1337: Hư không hành giả bị doạ sợ (2)

Phía sau Trương Văn Khải, một lão giả cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, sát ý sôi sục, sát ý quanh thân biến thành một vòng xoáy thắt chặt được tạo thành từ vô số tia sáng bảy tám thước, dường như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Trương Văn Khải thấy lão giả ra tay thì thở phào nhẹ nhõm, người thanh niên này cho dù có mạnh cũng không thể nào đánh bại được một vị Chí Tôn.
Kiếm ý quanh thân Lục Trần sôi trào, một quyền mang theo kiếm ý Sát Lục tung ra, công kích về phía vòng xoáy của đối phương, vòng xoáy công kích tạo thành từ vô số tia sáng cao bảy tám trượng bị nắm đấm của Lục Trần đánh tan.
Lão giả nhìn thấy một màn này, thu liễm vẻ mặt, lộ ra vẻ nghiêm trọng, sau đó huy động sức mạnh Chí Tôn, một chưởng ngưng tụ ra vô số gió lốc lớn, bổ về phía Lục Trần.
Lục Trần lách mình tránh đi một chưởng của lão giả, trong nháy mắt đi tới trước mặt hắn, tung ra một quyền, nắm đấm còn chưa tới gần thì gió lốc mang theo sát ý đánh vào trên người của vị Chí Tôn này khiến da thịt hắn tê rần, cảm giác dường như làn da bị rạn nứt khi ở trong nhiệt độ cực kỳ thấp.
Sắc mặt của lão giả trong nháy mắt tái nhợt, vì hắn cảm nhận được sự đáng sợ của một quyền này, sự khủng hoảng trong lòng trỗi dậy kịch liệt, mở miệng nói: “Dừng tay…”
Lục Trần sao có thể nghe lời, đấm vào ngực hắn, kiếm ý Sát Lục không ngừng chia cắt máu thịt hắn, bịch một tiếng, cơ thể của lão giả bị nổ thành một đám sương máu.
Một màn này doạ Trương Văn Khải và một vài Thánh Vương còn sống bị sợ hãi.
Trên gương mặt bọn họ tràn đầy sự hoảng sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Trần.
Đây là tên biến thái nào, rõ ràng cảnh giới bằng bọn họ những chỉ một quyền có thể đánh bại một vị Chí Tôn, cũng quá hung bạo rồi.
Sắc mặt Trương Văn Khải biến đổi, cầm một khối ngọc phù, giây tiếp theo muốn bóp nát nó, Lục Trần búng ngón tay một cái, một vệt kiếm quang sắc bén bay ra, Trương Văn Khải còn chưa kịp bóp nát thì cánh tay hắn đã bị rơi xuống đất.
“Ngươi dám giết ta, ta là người của Trương gia ở Bích Tiêu cổ thành.” Để tăng thêm can đảm, giọng nói của Trương Văn Khải lạnh lùng, nhưng một ánh mắt lạnh như băng quét qua hắn, tựa như tử thần đang nhìn chăm chăm khiến toàn thân hắn nổi lên từng cơn ớn lạnh, cơ thể nhè nhẹ phát run.
Bàn tay Lục Trần huy động sức mạnh quy tắc mạnh mẽ, một chưởng tung ra, đầu Trương Văn Khải bịch một tiếng nổ tung thành sương máu, nhưng trong màn sương máu có một vầng sáng đỏ bao bọc lấy một tia nguyên thần của Trương Văn Khải, nhanh chóng bỏ chạy.
Lục Trần thấy một màn này nhíu mày, đây là một loại phù chú bảo vệ một tia nguyên thần, có thể giúp hắn lần nữa tu luyện, sau đó hắn búng ngón tay khiến ánh sáng máu kia nổ tung, một tia nguyên thần cuối cùng của Trương Văn Khải cũng biến mất.
Lục Trần xoay lại giết chết những Thánh Vương còn sót lại, chỉ để lại một người sống sót.
Người còn sống sót kinh hãi nhìn Lục Trần, mặt tái mét.
Rõ ràng thanh niên trước mắt này cảnh giới là Thánh Vương, nhưng ngay cả cường giả Chí Tôn cũng dễ dàng bị hắn chém giết, đối phương nhất định là yêu nghiệt đến từ Sơn Hải giới.
“Người các ngươi đuổi giết đang ở đâu, dẫn ta đến đó.” Lục Trần nhìn người còn sống sót này, giọng điệu lạnh lùng nói.
“Ta, ta dẫn người đi thì ta có thể sống không?” Người này lắp ba lắp bắp nói.
“Không quay lại Cổ Thành thì ngươi có thể sống.” Lục Trần nhìn chằm chằm đối phương nói, khi cứu Mộ Dung Thu hắn dịch dung, cũng chỉ có Hư không hành giả Tây Môn Vũ và thiếu nữ Hi mới có thể nhận ra hơi thở của hắn.
“Được.”
Người này thở dài một hơi, cắn răng nói: “Hy vọng ngươi sẽ giữ lời hứa.”
Mục Trần để Mộ Dung Thu đang đi đến thu pháp bảo phi hành màu đen vào, sau đó đoàn người đi đến nơi ẩn náu của Mai Tiêu, rất nhanh bọn họ đã đến một dãy núi rộng lớn, người này nhìn dãy núi mênh mông vô tận, nói: “Người bị đuổi giết đang ở trong này.”
Nói xong, thấy Lục Trần cũng không giết mình, hắn vội vàng chạy đi.
Lục Trần thấy người dẫn đường chạy trốn, cũng không quan tâm hắn, một nhân vật nhỏ bé không quan trọng mà thôi, cho dù trở về cổ thành báo cáo Trương gia cũng chưa, không tra được đầu của hắn, bởi vì hắn ở trạng thái dịch dung, sau khi Trương gia biết được dung mạo hung thủ, chỉ biết dán bức họa Kim Anh Tuấn đầy đường.
Thần niệm Lục Trần mở rộng, phóng tới chỗ rừng rậm này, bao phủ trong vòng ngàn dặm, nhìn thấy một số võ giả đang tìm kiếm, còn một số thi thể, ở nơi xa hơn có dao động chiến đấu truyền đến.
Rất nhanh Lục Trần thấy một thanh niên mặc áo đen bị thương chịu đựng mấy người bao vây tấn công, khí tức suy yếu, đã tràn ngập nguy hiểm.
“Các ngươi chờ ta một lát, ta đi một chút rồi trở về.” Lục Trần nói một câu với hai người bên cạnh, khống chế Thanh Nguyệt Thoa, nhanh chóng đi về nơi chiến đấu.

Ở một chỗ trong cốc, bốn võ giả Thánh Vương cảnh sơ kỳ đến hậu kỳ khác nhau đang bao vây tấn công một thanh niên mặc áo đen, chiến đấu vô cùng đáng sợ, các loại dao động quy tắc văng khắp nơi, khiến mặt đất nứt ra, đất đá nứt vỡ.
Vẻ mặt thanh niên mặc áo đen lạnh lùng, ở ngực có một vết thương dài đến một thước, tung tóe máu tươi, máu chảy đầm đìa, ngoài chỗ đó ra, các nơi trên thân thể còn có một vài vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận