Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 858: Mẹ con gặp nhau

Nhưng sao có thể, từ Hoang vực đến Đế Nữ vực đường xá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp như vậy, sao con của mình có thể từ Hoang vực đến Đế Nữ vực, cho dù có đến thì sao có thể thuận lợi tìm được thành Phi Tuyết?
Trong lòng nàng luôn hoài nghi đây là tin tức giả mà Thư gia tung ra để mình quay về.
Thư Mộng Lan tâm như loạn trong chốc lát, chợt hạ một quyết định trọng đại, cho dù lần này là Thư gia bày âm mưu thì nàng cũng quyết định trở về xem đôi chút.
Gần chạng vạng, Thư Mộng Lan và thiếu nữ cùng nhau tiến vào thành Phi Tuyết, nhưng nàng không lập tức trở về gia tộc mà là tiến vào một quán trà chuẩn bị thăm dò tin tức, xem tính chân thật của lời đồn.
Trong khách điếm có mấy người khách đang trò chuyện.
“Con của Thư Mộng Lan mạnh mẽ quá, tiến vào Thư gia chém giết Thư Hà Đông, đánh thương hai Hoàng giả, hơn nữa ngay cả Hoàng giả của gia tộc Thuần Vu cũng là một chết một thương, còn buông lời tàn nhẫn để Thuần Vu Phong đến thành Phi Tuyết thỉnh tội.”
“Ai nói không phải chứ, chỉ là con của Thư Mộng Lan đã đánh giá thấp bối cảnh của Thuần Vu Phong, phải biết rằng Thuần Vu Phong chính là đệ tử chân truyền của một Thánh Quân trưởng lão ở Thánh địa Thái Sơ, ai có thể chọc được.”
“Hiện tại gia tộc của thành Phi Tuyết đang ngồi xem hổ đấu, ngay cả gia tộc như Hầu gia cũng tạm thời không dám động thủ với Thư gia.”
Thư Mộng Lan nghe được những thảo luận này, tinh thần chấn động, lời nói của người xung quanh không giống như là giả, Thư gia không cần phải tung tin tức giả như trưởng lão chết để nàng trở về.
Trong mắt Thư Mộng Lan xuất hiện từng tia kích động, chẳng lẽ đứa trẻ thật sự đến thành Phi Tuyết tìm nàng rồi sao.
Thư Mộng Lan đứng dậy, khẩn cấp đi về phía Thư gia, đi tới ngoài cửa lớn Thư gia, hộ vệ ở cửa nhìn thấy Thư Mộng Lan trở về, giống như được đại xá, kích động nói: “Ngũ tiểu thư, cuối cùng ngươi đã trở lại rồi.”
Thời gian dài này, tất cả mọi người trên dưới Thư gia đều như sống trong ác mộng, chỉ sợ sát tinh đó sẽ ra tay với bọn họ bất cứ lúc nào, hiện giờ ngũ tiểu thư trở về hẳn là có thể quản được sát tinh đó rồi đúng không.
“Con trai ta thật sự đến rồi sao?” Thư Mộng Lan dừng lại, mím môi, nhìn hai hộ vệ hỏi.
“Đến rồi, đến rồi, ngay trong biệt viện của ngươi!” Hai hộ vệ vội vàng nói: “Ngũ tiểu thư, ngươi mau đi vào đi.”
Thư Mộng Lan mang theo tâm trạng kích động đi về phía biệt viện của nàng, dọc theo đường đi có rất nhiều người Thư gia thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thư Mộng Lan trở về.
Thư Mộng Lan trở lại biệt viện quen thuộc, lúc này nhìn thấy trong viện có một nam hai nữ, khuôn mặt nam tử thoạt nhìn chừng ba mươi, vô cùng anh tuấn, bên cạnh còn có hai nữ tử có dáng vẻ yêu kiều, chỉ là điều khiến Thư Mộng Lan nghi ngờ là khi nhìn thấy thanh niên này, vốn không có cảm giác huyết mạch khó có thể dùng lời nói để hình dung như trong tưởng tượng.
Mộ Dung Thu và Tần Tuyết, Tiết Lâm đang tán gẫu, bỗng nhiên phát hiện ở cửa có một phu nhân có dáng vẻ đoan trang.
“Ngươi là…” Mộ Dung Thu cẩn thận hỏi.
“Ngươi là con của ta sao?” Hàng lông mày của Thư Mộng Lan khẽ nhíu, không chắc chắn hỏi.
Thanh niên trước mắt này tuy vô cùng anh tuấn, nhưng nàng luôn cảm giác kỳ lạ, nàng lại không cảm nhận được chút máu mủ tình thâm ở trước mặt thanh niên này.
“Không phải…”
Mộ Dung Thu lau mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Ta là tùy tùng của Lục Trần, ngươi hẳn là mẫu thân của Lục Trần đúng không.”
“Lục Trần!”
Thư Mộng Lan nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, là tên mà Lục Chính Hằng đặt cho đứa nhỏ sao?
Đúng lúc này, Thư Mộng Lan dường như có cảm giác, ánh mắt nhìn về phía cửa một gian phòng, nơi đó có một thanh niên cơ thể thon dài đang đứng, thanh niên ngũ quan tuấn lãng, Thư Mộng Lan thấy được một phần bóng dáng Lục Chính Hằng ở trên khuôn mặt này, vừa nhìn đã không dời mắt được.
Thư Mộng Lan nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt bị một tầng hơi nước nhàn nhạt che kín.
Lục Trần cũng nhìn nữ tử này, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, dung mạo vô cùng xa lạ, nhưng khi cùng nhìn vào đôi mắt đó lại có một cảm giác quen thuộc đến từ linh hồn, nói cách khác, nữ nhân xa lạ đoan trang tao nhã này chính là mẫu thân của hắn.
Mặc dù hắn xuyên không mà đến, nhưng có kế thừa thân thể và linh hồn của người chết, nên có một loại cảm giác bản năng đối với mẫu thân.
“Con trai, con của ta!”
Lúc Thư Mộng Lan nhìn thấy Lục Trần, tâm trạng rốt cuộc không khống chế được nữa, chạy về phía Lục Trần và ôm chặt hắn vào trong ngực.
Trước giờ Thư Mộng Lan chưa từng gặp con của mình, mấy chục năm đêm ngày nhớ nhung, cảm xúc tích lũy trong lòng trong nháy mắt nhìn thấy Lục Trần đã sụp đổ, nước mắt như mưa, ôm chặt Lấy Lục Trần, dường như sợ vừa buông tay ra thì sẽ không gặp lại con của mình nữa.
Ba người Mộ Dung Thu bên cạnh liếc nhìn nhau, lặng yên không tiếng động rời khỏi viện.
Thời gian kế tiếp vẫn nên nhường cho hai mẹ con Lục Trần.
Lục Trần không tránh vòng tay của Thư Mộng Lan bởi vì lòng mình lại dâng lên cảm giác quen thuộc khó tả, tâm trạng còn vô cùng yên tĩnh khi trong vòng tay của đối phương.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác lòng bình tĩnh như vậy.
Vốn hắn cho rằng từ nhỏ đã không gặp mẫu thân thì sẽ có ngăn cách, nhưng lại phát hiện vốn không có ngăn cách như trong tưởng tượng, mặc dù cảnh tượng hai bên nhận nhau rất bình thản nhưng lại thuận theo tự nhiên rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận