Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 981: Cha mẹ của Lục Trần (2)

Con trai nhà mình đi ra từ vùng đất nhỏ bé, lại tạo ra cái danh hiệu đại ma vương ở Thanh vực, khiến người ta nghe mà biến sắc.
Sau khi ba người du lịch Thanh vực, vừa đi tới Huyền vực rèn luyện, tu vi bây giờ tăng nhiều, Lục Chính Hằng tu luyện đến Hoàng giả đỉnh phong, Thư Mộng Lan đến Hoàng giả sơ kỳ, Kiếm Thu Dịch đến gần Nhân Hoàng đại thành.
Ba người đi rèn luyện như du sơn ngoạn thủy, cũng từng nghe thấy sự tích của Lục Trần ở Huyền vực.
Về chuyên ký ức của Lục Trần hãy còn mới mẻ còn cần ba người tìm được một chỗ di tích Thánh Giả.
Bởi vì Kiếm Thu Dịch là một Kiếm Vương, thực lực vô địch, bọn họ thành công chiếm được một vị truyền thừa của Thánh vương, dĩ nhiên cũng dẫn tới thù địch của tám phương, đội nhóm mấy phương đều đuổi giết bọn họ, cuối cùng bị bao vây.
Mãi cho đến đường cùng, Lục Chính Hằng nhớ ra những lời mà Lục Trần từng nói, hắn trực tiếp nói một câu con ta là Lục Trần với nhóm người truy sát.
Sau đó, đám người truy sát hắn giống như nghe thấy chuyện cực kỳ kinh khủng, xoay người chạy trốn, không dám nữa đuổi giết bọn họ nữa.
“Già rồi già rồi, tiểu tử này tu luyện đến Thánh cảnh rồi, làm cha như ta đây vẫn còn quanh quẩn ở Hoàng cảnh.” Lục Chính Hằng vừa buồn bực rồi uống một ngụm rượu, giọng điệu chán nản.
Mặc dù trong giọng nói mang theo vẻ sa sút, nhưng khóe miệng cong lên cảm giác không dễ dàng, nụ cười đầy mặt.
Thành Đan Minh, Thánh sơn.
Nhóm người Lục Trần và Mai Dận trở về, Mai Dận không lên núi, trở về Mai gia ở thành Đan Minh.
Sau khi Lục Trần trở về Thánh sơn, từ sớm đã có một vị Thánh vệ đứng đợi ở trên đường, thấy Lục Trần lơ lửng đến, cung kính nói: “Điện hạ, tiên tử đã đợi ngài một lúc rồi.”
“Dẫn đường.” Lục Trần phất tay.
Thánh vệ ở phía trước dẫn đường, một đường bay thẳng, cuối cùng đi tới một chỗ yên tĩnh, nơi này cây xanh bóng mát, lá cây xanh biếc, phát ra một luồng sức sống mạnh mẽ.
Ở nơi xa, có một hồ nước màu lam, sương mù bốc hơi mờ ảo, mang theo một luồng ánh sáng màu lam có chút yêu dị.
Trong hồ có một bầy linh ngư chuyển động không lo không nghĩ.
Nơi này là một vùng đất thanh tịnh, đứng ở chỗ này, nhìn ra xa thanh sơn lục thủy mênh mông bát ngát, cùng với các loại động vật thông linh, có thể khiến lòng người trở nên bình lặng.
Bên cạnh hồ nước màu lam có một chòi nghỉ mát, trong chòi nghỉ mát, một nữ tử thân mặc áo lam đứng đó, một thân tiên váy màu lam, bóng lưng tuyệt mỹ, sau đó, quay đầu, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc, băng cơ ngọc cốt, khiến người ta mộ sắc mê ly.
“Tiểu Lục Trần, ngươi trở về rồi à?” Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Điệp nhìn về phía Lục Trần, khóe miệng có nụ cười nhợt nhạt, hai má lúm đồng tiền nhỏ nở rộ, tăng thêm hơi thở vẻ mê người.
“Tứ sư phụ!”
Lục Trần đi tới bên cạnh, cung kính nói một câu.
Nữ tử trước mắt này thoạt nhìn cùng tuổi với hắn, hơn nữa còn có chút hoạt bát, nhưng không thể phủ nhận, đối phương là sư phụ của hắn, phải có sự tôn trọng nhất định.
“Không tệ lắm, đi tới chỗ Tam sư tỷ nên thực lực tăng lên rất nhiều, lĩnh ngộ bốn loại quy tắc.” Hoa Điệp liếc nhìn tầng của Lục Trần, hoặc là nàng vẫn đang chú ý Lục Trần, cùng nói chuyện, nụ cười xinh đẹp trên mặt càng ngày càng mê người.
“Xem ra, cũng chỉ có Tam sư tỷ mới có thể quản ngươi!” Hoa Điệp cười hì hì nói.
“Đúng rồi, nghe nói ngươi trước khi đi, ngươi đùa giỡn Tam sư tỷ à!” Trong đôi mắt phân rõ trắng đen của Hoa Điệp tràn đầy vẻ trêu cợt, nện bước liên tục đi tới trước mặt Lục Trần, vỗ vỗ mặt Lục Trần, xinh đẹp cười nói: “Tiểu Lục Trần của chúng ta trưởng thành, cũng dám đùa giỡn sư phụ rồi.”
Lục Trần nghe nói như thế, vẻ mặt lúng túng, vội vàng phủ nhận: “Tứ sư phụ ngươi đừng nói lung tung, không có chuyện đó, ta làm sao dám chứ.”
Trong lòng vô cùng buồn bực, làm sao Hoa Điệp biết chuyện này.
“Tiểu Lục Trần, tính cách Tam sư tỷ nghiêm nghị, không cho phép người khác khinh nhờn, ngươi đùa giỡn nàng đúng là muốn ăn đòn!” Hoa Điệp cười nói, đột nhiên tiến tới trước mặt Lục Trần, mang theo một làn gió thơm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thốt lên một âm thanh tràn đầy hấp dẫn ở bên tai Lục Trần: “Tiểu Lục Trần, ngươi có thể đùa giỡn sư phụ là ta nè, sư phụ sẽ không tức giận nha.”
Mặt Lục Trần cũng nghẹn đỏ, mặc dù lời của Hoa Điệp mang theo vẻ cười giỡn, nhưng mà hắn không dám làm vậy thật.
Lục Trần khóc không ra nước mắt, lùi sau một bước, giữ vững khoảng cách nhất định với Hoa Điệp, sờ mũi cười khổ nói: “Tứ sư phụ, ngươi đừng lấy ta ra đùa.”
“Điều ta nói là thật mà!”
Gương mặt cười của Hoa Điệp trắng noãn giống như ngọc, mắt to xinh đẹp chớp chớp, mang theo một chút hoạt bát.
“Khụ khụ!”
Lục Trần cảm giác trái tim không ổn, không chịu được Tứ sư phụ, vội vàng chuyển vấn đề nói: “Tứ sư phụ, khi ta trở về đã gặp Phục Ma tự, bọn họ thờ phụng một Tín Ngưỡng Phật chủ, chính là nhân vật vô địch của Cửu Thiên, mạnh bao nhiêu vậy?”
Hoa Điệp nghe thấy lời nói của Lục Trần, đung đưa mái tóc đẹp, vẻ mặt xem thường nói: “Không mạnh bao nhiêu, chỉ là một tiểu đế của Phật môn mà thôi!”
Tiểu, tiểu đế mà thôi?
Lục Trần nghe nói như thế, khóe miệng co quắp, đoán chừng là đại nhân vật cấp Đế cảnh, đây là tồn tại khủng bố vượt qua Thiên Tôn, ở trong lòng hắn là cao không thể với tới.
Chỉ là nghe giọng điệu Tứ sư phụ nói chuyện thì thật sự giống như có chút xem thường, còn gọi đối phương là tiểu đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận