Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1165: Giáng lâm Thiên phủ

“Không vội, sư đệ ngươi xử lý xong chuyện thì chúng ta lên đường.” Yến Tử Hiên rất bình tĩnh trả lời một câu.
Đối với Yến Tử Hiên không có bất cứ quan hệ nào với việc trì hoãn mấy tháng lên Thượng giới.
“Sư muội, chúng ta đi Thiên Vực một chuyến.” Lục Trần nhìn về phía Liễu Khuynh Thành nói.
Liễu Khuynh Thành biết điều đáp: “Sư huynh ngươi làm chủ!”
Ba người Lục Trần lập tức thay đổi phương hướng, đi về phía Thiên vực.
Thiên Vực và Trung Châu vực, khoảng cách cách nhau xa vô tận, dùng tốc độ nhanh nhất lên đường thì cũng phải tốn thời gian mấy tháng.
Sau bốn tháng, nhóm người Lục Trần đến Thiên Vực, sau khi hỏi thăm tọa độ của Thiên phủ, lại không ngừng đi về phía Thiên phủ.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đi tới địa giới của Thiên phủ.
Thiên phủ, quái vật khổng lồ của Thiên Vực, nền móng đến từ Thượng giới, có một thống siêu cấp cổ xưa, thường xuyên vận chuyển cường giả Thánh vương xuống, cướp đoạt các loại tài nguyên, vận chuyển về Thượng giới, tương đương với cướp đoạt tài nguyên ở hạ giới.
Thiên phủ ở Thiên Vực, chính là một môn phái siêu cấp một tay che trời, không ai dám trêu chọc, Thiên phủ chiếm cứ linh sơn đại xuyên tốt nhất của Thiên vực, môn đồ rải rác cả Thiên Vực, sức ảnh hưởng khổng lồ.
Ở nơi xa, núi non liên miên, trùng điệp mấy ngàn dặm, linh khí dày đặc, nhìn dãy núi của nó cho người ta một loại cảm giác hùng hồn bao la hùng vĩ, nơi này chính là cứ địa của Thiên phủ.
Thiên phủ bị tầng một kết giới lớn mạnh bao phủ, kết giới được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, chiết xạ ánh sáng sặc sỡ chói mắt, lộ ra khí tức của thần thánh uy nghiêm.
Một lưu quang màu xanh lặng yên không một tiếng động treo ở trên bầu trời kết giới của Thiên phủ, uy áp vô hình tràn ra từ kết giới, cho ba người bên trong Thanh Nguyệt Thoa một luồng uy áp rất mạnh.
“Sư đệ, có muốn hỗ trợ hay không?” Yến Tử Hiên cười hỏi.
“Các ngươi chờ, ta tới xử lý là được rồi.” Lục Trần trả lời một câu.
Lục Trần giơ Thánh vương bị phế kia lên, ra đến bên ngoài, dán vào kết giới trong suốt bay với tốc độ cao, lướt qua từng ngọn núi cao, cuối cùng dừng lại ở trên không của ngọn núi nào đó.
Mặc dù giữa hai người cách một tầng kết giới trong suốt.
Nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy phía trên ngọn núi này xây dựng một cung điện nguy nga.
Một đoàn cung điện nguy nga, phản ra ánh sáng màu vàng chói mắt, xung quanh cung điện có hồ linh khí, ruộng thuốc, quảng trường, thậm chí có thể thấy trên quảng trường có rất nhiều đệ tử Thiên phủ đang ngồi, mài dũa, trao đổi, vân vân.
Có thể thấy nơi này là một nơi khá tập trung của Thiên phủ, lưu lượng người khá nhiều.
“Ôi, hình như trên không có hai người.”
“Ai lớn gan như vậy, dám đứng ở ngoài kết giới theo dõi Thiên phủ, ăn gan hùm sao?”
Lục Trần có thể từ bầu trời xuyên thấu qua kết giới, quan sát từng cọng cây ngọn cỏ, núi cao, sông nước và vô số đệ tử của Thiên phủ bên dưới.
Đệ tử của Thiên phủ hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, thấy được Lục Trần ở trên không trung.
Nơi này là đại bản doanh của Thiên phủ, kết giới bao phủ hơn ngàn ngọn linh sơn, chế tạo nơi này giống như tiên gia phúc địa, phòng ngừa linh khí tiết ra ngoài, tu luyện trong kết giới ở Thiên phủ, có thể đem đến hiệu quả làm ít công to.
Chỉ là, không phải đệ tử của Thiên phủ thì nghiêm cấm đến gần nơi này, càng đừng nói bay qua bầu trời kết giới của Thiên phủ.
Đây là đại bất kính với Thiên phủ, là đi thải ở trên đầu Thiên phủ, cho dù là Thánh Vương đại thành cũng không dám làm như thế.
Hôm nay lại có người đứng ở bầu trời kết giới, điều này khiến đệ tử của Thiên phủ hết sức bất ngờ, dụi dụi con mắt, xác định đây không phải là ảo giác, thật sự có người đứng ở phía trên kết giới, ánh mắt nhìn xuống bọn họ.
Sau đó, sắc mặt của rất nhiều đệ tử Thiên phủ đều thay đổi.
“Người này là ai, lại to gan như vậy?”
“Trong tay hắn xách một người, sao giống một trưởng lão Thánh Vương của Thiên phủ vậy?”
Ngày càng nhiều đệ tử Thiên phủ phát hiện Lục Trần, lập tức thì thầm, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần không tốt.
Thân là đệ tử của Thiên phủ, hành tẩu thế gian, khắp nơi đều mang lễ, hiện giờ lại có người đại bất kính với Thiên phủ, điều này khiến cho bọn họ không thoải mái cho lắm.
“Mau xem, người đó thật sự là trưởng lão, một Thánh Vương của Thiên phủ chúng ta!” Trong đám người phía dưới có một thanh niên kinh ngạc hét lên, nhận ra Thánh vương bị phế trong tay Lục Trần, người này đã gặp qua trưởng lão này, là trưởng lão mới thăng cấp nên ấn tượng có chút khắc sâu.
Dứt lời, khiến cho đệ tử của Thiên phủ ngẩn người.
Trưởng lão của bọn họ bị người ta xách lên, đi đến kết giới trên không trung, tuyệt đối mang theo địch ý.
Lại nhìn trưởng lão Thánh Vương đó, tóc tai bù xù, cả người đầy máu, không cảm nhận được bất kỳ chấn động tu vi nào, đây là bị đối phương phế rồi.
Đệ tử Thiên phủ nghĩ như vậy, trong lòng run rẩy, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đôi mắt của Thánh Vương bị Lục Trần xách trong tay lộ ra chết tâm nồng đậm, hận ý ngút trời, người nào đó đã phế tu vi của hắn, khiến tu vi mấy vạn năm của hắn hóa thành hư không, hận ý quả thực có thể thiêu đốt cả chín tầng trời.
Vốn tưởng rằng sau khi đối phương phế hắn thì sẽ rời đi.
Nhưng không ngờ đối phương lại dẫn theo hắn trèo non lội suối, bước qua khoảng cách xa xôi vô tận, đi tới đại bản doanh Thiên phủ Thiên vực.
Giờ phút này, trong lòng Thánh Vương bị phế dâng lên khoái cảm trả thù, mặc kệ thanh niên này là ai thì đều phải chết ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận