Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1174: Gà bay chó sủa trên cổ lộ (2)

Lý Trường Sinh nhìn thấy ánh mắt của Lục Trần thì lập tức hơi ngượng ngùng cười lên, nói: “Kẻ hèn này may mắn từng được chiêm ngưỡng phong thái của các hạ, nhưng các hạ chưa từng gặp ta.”
“Vậy sao, kể một chút xem.” Lục Trần nhếch lông mày lên.
“Lão hủ là chru nhân của Thất Thải Nguyên Thạch.” Lý Trường Sinh vuốt bộ râu bạc, nói: “Ta còn có thù với người của Thánh điện Thiên Võ.”
Lục Trần nghe vậy thì khẽ híp mắt lại.
Hắn nghĩ đến, lúc trước Cảnh Tử Mặc nói cho hắn biết, Thánh điện Thiên Võ có được một khối Thất Thải Nguyên Thạch, chủ nhân của khối Thất Thải Nguyên Thạch là Lý Trường Sinh, người đã sống rất lâu.
Truyền thuyết kể rằng bởi vì rất nhiều người ham muốn Thất Thải Nguyên Thạch của Lý Trường Sinh nên Lý Trường Sinh bị khắp nơi vây đánh, trọng thương ngã xuống.
Mà Thất Thải Nguyên Thạch lưu lại chôn vùi trong đất, bị người của Thánh điện Thiên Võ nhặt được.
Khiến thế nhân suy đoán rằng Lý Trường Sinh đã tử vong ở cổ lộ.
Thực tế, Lý Trường Sinh vẫn sống rất tốt.
Phỏng chừng Lý Trường Sinh muốn báo thù, cố ý ném Thất Thải Nguyên Thạch ra ngoài để cho người của Thánh điện Thiên Võ nhặt được.
Hiển nhiên, người âm thầm tung tin tức ra cũng là Lý Trường Sinh, ban đêm người công kích Thánh điện Thiên Võ cũng là hắn, Lý Trường Sinh muốn mượn đao giết người.
Vốn dĩ mưu kế của Lý Trường Sinh gần như đã thành công, mấy thế lực lớn bắt buộc phải có được Thất Thải Nguyên Thạch nên đã uy hiếp Thánh điện Thiên Võ.
Chỉ là không ngờ, Thượng giới sẽ cử người xuống, khiến cho mưu kế của Lý Trường Sinh thất bại trong gang tấc.
Trong lòng Lục Trần đã đoán được đại khái, gần như là khớp với mưu kế của Lý Trường Sinh. Vốn dĩ Lý Trường Sinh ở trong bóng tối để ý tất cả những thứ này, cho rằng đã thành công, nhưng ai ngờ Thánh điện Thiên Võ lại có một vị quý công tử Thượng giới đến, làm hỗn loạn tất cả mưu kế của hắn.
Lý Trường Sinh cũng nhìn thấy quý công tử kia bị Lục Trần đánh lén, cướp đi Thất Thải Nguyên Thạch.
Cho nên Lý Trường Sinh mới nói đã từng gặp Lục Trần mà Lục Trần lại chưa từng gặp hắn.
Lý Trường Sinh thấy không báo được thù, Thất Thải Nguyên Thạch cũng rơi vào tay kẻ khác, lại đi đến cổ lộ, cho tới khi đến nơi này cũng không dám tiến lên tiếp nữa.
“Các vị, có người của Trung Châu vực không?” Lục Trần liếc mắt ngắm nhìn xung quanh, mặt ngó bốn phía hỏi.
Dọc đường đi, hắn dẫn đến hơn hai mươi người, nơi này có hơn ba mươi người, cộng dồn lại có năm sáu chục người, Lục Trần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Thánh Vương đại thành như vậy, trong chuyện này, hẳn là có đến từ Trung Châu vực.
“Ta!”
“Ta cũng vậy!”
Lời của Lục Trần vừa dứt, trong đám người lập tức vang lên bảy tám âm thanh, bọn họ hỏi: “Không biết các hạ hỏi cái này làm gì?”
“Các ngươi nhìn thấy Huyền Vũ đan thánh chưa?” Lục Trần hỏi.
“Nhìn thấy rồi.” Có người đáp: “Ba năm trước, ba người Huyền Vũ đan thánh, Bồ Đề lão tổ, cộng thêm còn có một người không quen biết đã xông qua mảnh đất này, du ngoạn Cửu Thiên rồi.”
“À!”
Lục Trần nghe vậy, gật đầu, ba người lên vẫn tốt.
Chẳng qua với thực lực của ba người, đi lên hẳn là dễ dàng, Lục Trần cũng không có có bất kỳ vấn đề gì rồi.
“Ta dựa vào, lão Hắc, lần này ngươi tới thật.” Ở nơi xa, đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn, chỉ thấy trong mịt mờ hư vô, hai hình bóng một trước một sau bay đến.
Hai người này, chính là hai người lúc trước càng đánh càng xa, bây giờ lại trở lại.
“Grừ.”
Một âm thanh rồng ngâm truyền đi, chỉ thấy hư ảnh một con Hắc Long vô cùng khổng lồ xuất hiện, dài đến trăm trượng, lân giáp màu đen rải rác, long uy tràn ngập không gian vô tận.
Hắc Long lao xuống, một ngụm hướng phía người trước mặt kia mà cắn nuốt.
Phía trước người kia cảm giác được nguy hiểm, chỉ thấy sau lưng dâng lên hai kiếm, một kiếm do quy tắc Thái âm ngưng tụ, phát ra khí tức lạnh như băng thấu xương, một kiếm có quy tắc Thái Dương ngưng tụ, phát ra khí tức như ngọn lửa, sóng nhiệt xông vào mũi, âm dương song kiếm đan xen, chém ở phía trên con Hắc Long dữ tợn.
Chỉ thấy từng khúc con Hắc Long kia nứt toác, tan thành mây khói.
Hai người đi dạo một vòng nơi này, lại nhanh nhanh chóng đi xa.
“Cũng không biết Liễu Kình này trêu chọc kẻ địch gì, gần như ba ngày thì cứ hai ngày đánh nhau.” Đưa mắt nhìn hình bóng của hai người biến mất thật nhanh, có Thánh Vương đại thành lên tiếng nói.
“Liễu Kình!” Lục Trần hé mắt.
Lúc trước hắn đã cảm thấy âm thanh rất quen thuộc, dù sao cảm giác đã nghe ở nơi đâu, chẳng lẽ Liễu Kình này là người kia ở Hoang vực.
Năm đó Liễu Kình kia ở Hoang vực, xếp thứ hai bảng Chí Cường Hoang vực, cảnh giới Thánh Vương.
Hắn đã từng dùng sức một mình, mở ra một hoàng triều siêu cấp, danh chấn Hoang vực, sau khi mất tích vô duyên vô cớ, rất nhiều người cũng nghi ngờ Liễu Kình chết rồi, nhưng kì thực Liễu Kình chưa chết, hắn chiếm được hạt giống Thần Hoả, ý đồ luyện hóa, kết quả gặp phải thần hỏa cắn trả, bất đắc dĩ núp ở Ma Long vực một cửa dọc theo hàn đàm dựa vào lực lượng Thái âm áp chế thần hỏa bạo động.
Cho đến mình dưới Ma Long vực, thừa kế thần hỏa từ đối phương, Liễu Kình mới coi là thoát khỏi nguy nan của thần hỏa.
Sau này Lục Trần vẫn chưa từng gặp Liễu Kình.
“Liễu Kình cũng là một nhân vật ma luyện ở cổ lộ, thành công lĩnh ngộ hai loại sức mạnh quy tắc Thái âm và Thái Dương, thế nên ở chỗ này như cá gặp nước.” Có người nói như vậy, người này tuổi rất lớn, còn già hơn so với Liễu Kình, Liễu Kình chỉ không phải vài chục năm gần đây, chưa đến một trăm năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận