Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1858: Trực tiếp qua đời (3)

Chẳng mấy chốc, cả người lão giả tóc xám phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tóc tai trở nên tái nhợt khô xơ, khuôn mặt rải rác chi chít nếp nhăn, dường như đã già hơn mấy chục tuổi, hơi thở của người tu hành tiêu biến sạch sẽ.
Giống như hắn vốn là một người bình thường chưa từng dấn thân vào con đường tu luyện.
Đôi mắt đục ngầu của lão giả tóc xám một lộ ra tuyệt vọng, không cam lòng gào thét: “Ngươi, ngươi thế mà cắn nuốt hết tất cả đạo hạnh cả ta.”
Mặt lão giả tóc xám như màu đất, bởi vì toàn bộ tu vi của hắn đều bị thế giới kia hút sạch sẽ, hiện tại hắn thật sự trở thành một người bình thường, một người bình thường không có tu vi.
“Không đúng, ngươi là…” Bỗng nhiên Kế đạo tổ nghĩ đến chuyện gì, gào lên chất vấn, đáng tiếc còn chưa nói xong, ngọn lửa đã tắt, trực tiếp chết đi.
Nhân vật Đạo Tổ, tu hành đến cực hạn của đạo, đại đạo hóa thành một phương thế giới, địa vị tôn quý biết bao. Ngay cả Nguyên giới cũng không có bao nhiêu đạo tổ, vô cùng hữu.
Một khi Đạo Tổ tức giận thì máu chảy thành sông, xương khô khắp trời, không ai dám đắc tội với số cường giả ở cấp này, sức chiến đấu mạnh mẽ không thể tưởng tượng, dễ dàng hủy thiên diệt địa. Chỉ cần giơ tay liền có thể hủy diệt một tiểu thế giới.
Giờ đây vậy mà một Đạo Tổ lại bị một Đạo Tổ khác tiêu diệt, làm cho người bên cạnh giống như đang ở trong giấc mơ.
Đám người Lục Trần cảm thấy như đang nằm mơ, một Đạo Tổ vậy mà bị một sư tổ đánh chết, thực sự quá ảo.
Hai mắt Lượng Tử và Cứng Đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Du Nhiên, trong lòng toàn sự sợ hãi. Bọn họ vốn cho rằng Sơn Hải giới vô cùng yếu ớt, nếu không phải bị Lục Trần khống chế thì chúng đã dễ dàng tàn sát cả Sơn Hải giới, để nơi đây biến thành địa ngục.
Ai ngờ rằng cái thế giới không để vào mắt này lại ẩn giấu một người lợi hại như vậy.
Theo lý mà nói hai người cùng cảnh giới nên ngang tài ngang sức, chí ít người này không làm gì được người kia.
Nhưng Đạo Tổ của Sơn Hải giới lại nhẹ nhàng tiêu diệt một người cùng cấp, chứng tỏ đối phương ở trong hàng ngũ Đạo Tổ e là cũng thuộc loại đỉnh nhất.
Đến nỗi đám người Đông Dật Lưu thì sắc mặt trắng như tuyết, trong lòng đều không nhịn nổi mà run rẩy, kiểu gì cũng không thể chấp nhận thực tế trước mắt.
Đây chính là nhân vật cấp Đạo Tổ đấy, lại còn là Đạo Tổ dưới trướng Vận Mệnh thành chủ.
Còn nữa, mặc dù Nguyên giới có vô số tranh đấu, lúc nào đều bùng nổ xung đột, nhưng không biết đã bao nhiêu năm đều không xảy ra chuyện Đạo Tổ vẫn lạc.
Hôm nay bọn họ may mắn nhìn thấy cảnh Đạo Tổ vẫn lạc.
Trong đám người Kế Bằng hồn bay phách lạc, trong mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng giống như thế cả thế giới sụp đổ.
“Xong đời.”
Trong đầu Kế Bằng nổi lên hai chữ, đứng đờ người ra ngay tại chỗ.
Bởi vì Đạo Tổ chết đi là định hải thần châm của Kế gia, cũng bởi vì có Đạo Tổ này trấn giữ nên mới có thể xếp hạng một trong tứ đại gia tộc ở Vận Mệnh thần thành, địa vị hiển hách siêu phàm, nắm trong tay vô số tài nguyên tu hành. Cũng vì uy thế của lão tổ tông nên không có ai dám chọc bọn họ.
Bây giờ lão tổ tông chết rồi, điều đó có nghĩa là Kế gia đang mạnh mẽ sẽ suy bại từ đây, trở thành thế lực quần chúng, hơn nữa vô số tài nguyên tu hành trong tay sẽ bị bầy lang sói thèm khát xung quanh cắn nuốt.
Cá lớn nuốt cá bé là trạng thái bình thường của giới tu hành.
Lão tổ tông chết rồi không còn tác dụng trấn áp nữa, các thế lực xung quanh đều sẽ đến xâm chiếm bọn họ.
Hơn nữa loại chuyện này Giới Chủ sẽ không quản.
Ngoài ra Chân diễm mà lão tổ tông đã hứa cho hắn cũng biến thành mây khói.
Đúng lúc này, trên trời, khí lưu đại đạo điên cuồng lưu động thay đổi bất ngờ, giống như khí tức của Hồng Hoang viễn cổ ập vào mặt. Một khuôn mặt huyền ảo, to lớn vô biên xuất hiện. Con mắt rực lửa mang theo vẻ lạnh buốt nhìn Mạnh Du Nhiên từ trên xuống dưới, trong mắt hừng hực ý giận.
Khuôn mặt này toát ra khí tức khủng bố ngập trời, xung quanh xuất hiện sấm sét dữ dội, khung cảnh hư không bão táp như diệt thế, Sơn Hải giới gần như đều vỡ vụn.
Đám người Đông Dật Lưu bị khí tức khủng bố làm cho kinh sợ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt to lớn uy nghiêm, trong lòng lập tức run sợ, đây là sư tôn của hắn - Vận Mệnh thành chủ.
“Tham kiến sư tôn.” Đông Dật Lưu vội vàng chắp tay cung kính nói.
“Tham kiến Giới Chủ vĩ đại.”
Đám người Kế Bằng, Hình Dực cũng theo đó hành lễ với chủ nhân của khuôn mặt.
Bọn họ chưa từng gặp Vận Mệnh thành chủ, nhưng tượng điêu khắc Vận Mệnh giới chủ thần thành thì vô số, tất nhiên biết chủ nhân khuôn mặt này là ai. Còn có người mạn nhất dưới trướng dưới chủ chính là cấp bậc Đạo Tổ, Vận Mệnh thành chủ cũng chỉ có bốn thuộc hạ là Đạo Tổ, cho dù là ai ngã xuống thì đều là tổn thất không thể lường được.
Trên mặt Kế Bằng lộ ra hận ý, ngọn lửa thù hận thiêu đốt dữ dội trong lòng, mong Vận Mệnh thành chủ ra tay giết sạch kẻ thù trước mắt.
Chủ nhân khuôn mặt lạnh lẽo vô tình, dường như không chú ý đến đám người Đông Dật Lưu, ánh mắt đặt trên người Mạnh Du Nhiên, âm thanh phẫn nộ vang vọng đất trời: “Sơn Hải giới chủ, Kế Thành Đạo không có đắc tội ngươi, vì sao ngươi lại giết hắn.”
Trong lời của Vận Mệnh thành chủ mang theo sự phẫn nộ hừng hực. Suy cho cùng Kế Thành Đạo chết đi là do hắn ra tay, một cấp bậc Đạo Tổ, tổn thất quá lớn.
“Sơn Hải giới chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận