Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1653: Bị thương (3)

Khi đoàn người rời khỏi hoàng cung, Bạch Hạo vội vã hỏi: "Tiền bối, ta có thể bái ngươi làm sư phụ được không?"
Bạch Hạo có xuất thân hiển hách, mẫu thân là Bạch Hi đứng thứ ba trong bảng Thần Đế, dưới trướng còn có một lượng lớn tín đồ và đã thấy qua rất nhiều trận đại chiến vượt cấp Thần Hoàng, thậm chí mẫu thân còn để mình bái họ làm sư phụ để tu hành tuyệt học của bọn họ.
Lớn lên trong hoàn cảnh này, đối với Bạch Hạo, hắn đã phát quen với những trận chiến đấu vượt một, hai cảnh giới nhỏ rồi.
Nhưng một Chân thần như Lục Trần lại đối chiên với Thần Hoàng, thậm chí còn khiến Thần Hoàng bị thương, điều này đã khơi dậy sự tò mò của hắn.
Bạch Hạo bắt đầu nổi lên ý muốn bái sư, nếu hắn học được công pháp của tiền bối, vậy chẳng phải hắn cũng có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới lớn sao.
"Muốn học?" Lục Trần dùng ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm Bạch Hạo, sau đó sờ đầu hắn.
Lần này Bạch Hạo không né đi nữa mà ngẩng đầu nhìn Lục Trần bằng đôi mắt đen láy toát lên khát vọng, đồng thời nói một cách đáng thương: "Muốn học."
"Được, ta truyền thụ cho ngươi." Lục Trần không chút do dự, đưa một luồng ánh sáng trắng vào mi tâm Bạch Hạo.
Đối với nhi tử của mình, Lục Trần đương nhiên sẽ chọn truyền thụ mà không hề giữ lại.
Bạch Hạo nhắm mắt lại, tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ.
Chờ đối phương mở mắt, Lục Trần nói ngay: “Lúc trước ta sử dụng kiếm ý, và thứ làm Mặc Vân Thánh bị thương chính là tuyệt học biến hóa từ trong kiếm ý.”
Bạch Hạo nghe xong, vội kéo cánh tay Lục Trần: “Tiền bối, truyền thụ tuyệt học cho ta luôn được không.”
Lục Trần thấy dáng vẻ sốt ruột của thằng nhóc này thì cười khẽ: “Đừng mơ tưởng viển vông, đợi ngươi ngưng tụ kiếm ý rồi nói sau.”
Sau đó, Lục Trần dẫn theo Bạch Hạo đi khắp nơi tu hành trong một thời gian ngắn. Dưới sự dốc lòng dạy bảo của hắn, Bạch Hạo chỉ tốn nửa năm đã thành công ngưng tụ kiếm ý.
Sau khi Bạch Hạo ngưng tụ kiếm ý, họ còn đi du lịch khắp nơi, cuối cùng đi đến một khu Thần quốc đang gặp tai họa nặng nề bởi sự tấn công của dị quốc. Lục Trần để Bạch Hạo đi chém giết với những dị tộc cấp thấp, nhờ đó rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu và mài sắc kiếm ý của hắn.
Muốn trở thành một cường giả đủ tư cách, nhất định phải kinh qua lễ rửa tội đầy máu và lửa.
Có đến mấy lần Bạch Hạo đứng trước tuyệt cảnh, thân bị trọng thương, hơi thở yếu ớt, hai người Đại Kiều chứng kiến mà lòng lo lắng không thôi, chỉ muốn đến cứu viện ngay nhưng bị Lục Trần ngăn lại.
Đại Kiều nhìn thấy tiền bối vốn rất cưng chiều Thiếu chủ này không cho họ ra tay cứu giúp vào lúc Bạch Hạo đối diện với khốn cảnh, và sắc mặt Lục Trần cũng nghiêm túc cực kỳ hiếm thấy.
Lục Trần lạnh lùng nói: “Nếu vừa gặp phải nguy hiểm, các ngươi đã ra tay tương trợ, đấy là hại hắn.”
Lúc trước Lục Trần ốm yếu, từng cửu tử nhất sinh, tuy phía sau có năm vị sư phụ âm thầm yên lặng chú ý nhưng chỉ cần tình hình không nghiêm trọng đến mức trọng thương hoặc bất tỉnh hoặc đứng trước kẻ thù hùng mạnh thì sư phụ sẽ không xuất hiện.
Vì vậy, trong phương diện chiến đấu sinh tử, Lục Trần không bao giờ yêu chiều Bạch Hạo.
May thay, tên nhóc này không làm hắn thất vọng, dù bị bao vây nhưng hắn vẫn mở được đường máu.
Thấm thoắt ba năm trôi qua, Bạch Hạo cũng lột xác trở nên chín chắn hơn vẻ ngây ngô ba năm trước, khuôn mặt bớt non nớt và có phần kiên định hơn.
Hắn cũng đã tu hành kiếm ý đến cấp Vương, không thua Lục Trần lúc trước là bao.
Sở dĩ tư chất Bạch Hạo ưu tú hẳn có liên quan mật thiết đến huyết mạch. Thần Đế Hi là một vị Thần Đế, dù xếp hạng thứ ba nhưng không e ngại Võ Thần đệ nhất, chắc chắn có tiềm lực xung kích giới chủ.
Huyết mạch của Thần Đế Hi hẳn rất kinh khủng và đã di truyền cho Bạch Hạo.
Ngoài kiếm ý ra, Bạch Hạo còn nắm giữ quy tắc tử vong, là át chủ bài thứ hai của hắn.
Ở một thành trì nào đó, bên ngoài bị đại quân dị tộc vây quanh nhưng một trang viên trong thành lại tĩnh lặng.
Hàng loạt tiếng bước chân vững vàng truyền đến, chỉ thấy một thiếu niên khoác khôi giáp oai hùng cùng với bước chân ổn định đang đi tới đình viện dưới giàn cây nho. Hắn cung kính nói với Lục Trần đang nhắm mắt tắm nắng: “Sư phụ.”
Lục Trần mở mắt nhìn Bạch Hạo. Tên nhóc này lớn nhanh như thổi, không chỉ có vẻ ngoài chín chắn, mà cả tâm trí cũng trưởng thành rất nhiều.
Lục Trần tán dương: “Ta đã chứng kiến biểu hiện mấy năm nay của ngươi, không làm ta thất vọng, nhưng ta cũng dặn dò ngươi một câu rằng đừng mải nghĩ đến xung kích cảnh giới, phải lo tăng thực lực lên đi.”
Trong mắt Bạch Hạo thoáng mờ mịt: “Sư phụ, tăng cảnh giới lên chẳng phải có nghĩa tăng thực lực lên ạ.”
“Sai, vô cùng sai.” Lục Trần giận dữ mắng mỏ không hề khách sáo: “Cảnh giới là cảnh giới, thực lực là thực lực, thực lực có thể tăng lên từ chỗ khác, ví như thể phách, quy tắc, kiếm ý v.v…, chỉ cần ngươi tăng những cái này lên thì dù cảnh giới không tăng lên nhưng khi đối chọi với đại cảnh giới, cũng có thể vật tay với nó.”
Bạch Hạo gãi đầu, như có điều suy nghĩ: “Sư phụ, hình như ta hơi hiểu rồi ạ.”
Dừng một lát, Bạch Hạo muốn nói lại thôi: “Sư phụ, chúng ta…”
“Ta phải đi rồi.” Lục Trần lập tức nói trước, đánh gãy lời Bạch Hạo.
Bạch Hạo vội hỏi: “Sư phụ, ngươi muốn đi đâu, ta có thể gặp lại ngươi nữa không ạ.”
“Đương nhiên sẽ gặp lại rồi.” Lục Trần cười đáp: “Nhưng trước khi sư phụ đi, có hai vật phẩm ta muốn giao cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận