Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 951: Quan tâm đến từ kẻ địch (2)

Hư Không Thử cảm nhận được quy tắc Sát Lục, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Tim hắn đập loạn xa, thanh niên Thánh cảnh sơ kỳ này lại tinh thông quy tắc Sát Lục, sao có thể như thế được?
Mắt thấy một quyền bá đạo xé gió lao về phía này, Hư Không Thử biến sắc, vội vàng ẩn thân biến mất.
Lục Trần nhắm mắt lại, ý niệm vừa động, xung quanh lập tức biến thành biển lửa, đây chính là quy tắc Hoả, cũng là quy tắc đầu tiên Lục Trần nắm vững và có được lĩnh ngộ sâu sắc nhất.
Ngọn lửa vô tận bao trùm toàn bộ không gian.
"Áaa."
Ngay sau đó, chợt thấy không gian nào đó đang run rẩy, Hư Không Thử hiện thân, cả người hắn đang bốc cháy và phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Mặc dù Hư Không Thử có thể sử dụng quy tắc ẩn thân và tàng hình một cách hoàn hảo, tuy rằng hắn đã biến mất từ trước nhưng dù sao hắn vẫn còn trong không gian nhỏ hẹp này. Lục Trần đã sử dụng quy tắc hoả diễm khiến ngọn lửa trải rộng khắp không gian để có thể thiêu đốt Hư Không Thử đang ẩn thân.
Thấy Hư Không Thử xuất hiện, ánh mắt Lục Trần như điện, dùng một quyền đấm nó.
Bịch!
Không bất ngờ chút nào, Hư Không Thử bị Lục Trần đấm bay, miệng phun ra máu.
Khuôn mặt xấu xí của Hư Không Thử tràn ngập đau đớn, bởi vì quy tắc Sát Lục đã xâm nhập vào cơ thể hắn, làn sóng vô hình đang phân giải thân thể khiến hắn đau không chịu nổi.
"Một quyền của ta chỉ dùng hai phần lực, nếu ngươi tiếp tục không nghe lời, ta sẽ đưa ngươi xuống hoàng tuyền." Lục Trần nhìn Hư Không Thương bị thương, thờ ơ nói.
Hư Không Thử nghe Lục Trần nói xong, sắc mắt trở nên trắng xanh, mặc dù là một con thiên yêu nhưng nó cũng sợ chết.
Nếu không sợ chết thì nguyên thần đã nổ tung từ lâu rồi.
Hư Không Thử không thể không tuân theo lệnh của Lục Trần và tiếp tục công kích hắn.
"Sao ngươi lại vô dụng như thế, hạt hư không xung quanh ít quá." Mấy canh giờ sau, Lục Trần đột nhiên tức giận mắng mỏ, giọng nói tràn đầy ý tứ 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép'.
Hư Không Thử đột nhiên bị Lục Trần mắng nên có hơi bối rối, cũng có chút tủi thân.
Từ khi bị bắt đến đây hắn vẫn luôn bị giam trong mộng, vốn không có thời gian tu luyện, lúc bị bắt là Hoàng cảnh viên mãn, mấu trăm năm sau vẫn đang ở Hoàng cảnh viên mãn.
"Thời gian này ngươi không cần phải nhập mộng nữa." Lục Trần mắng Hư Không Thử xong liền nói tiếp.
Nói xong còn tốt bụng lấy ra rất nhiều linh quả ném lên không trung, tất cả đều là linh quả thất giai bát giai cùng với vô số đan dược.
"Cho ngươi nửa năm đột phá lên Thánh cảnh, nếu không đột phá được, ta sẽ giết ngươi." Lục Trần bỏ lại một đống đồ lớn xong bèn rời khỏi không gian, trước khi đi còn uy hiếp một câu.
Hư Không Thử nhìn linh quả và đan dược đang trôi nổi xung quanh, hai mắt hắn trừng lớn, đây là có ý gì?
Sau khi võ giả loài người này mắng hắn xong lại bắt đầu quan tâm hắn, còn giúp hắn tăng cảnh giới.
Sự quan tâm kiểu này tới từ địch nhân khiến Hư Không Thử hoàn toàn không hiểu nổi, hắn không rõ đối phương làm vậy có mục đích gì.
Nhưng đương nhiên là hắn cũng hy vọng có thể đột phá lên Thánh cảnh nên cũng thành thật tu luyện.
Lục Trần cũng đang tu luyện bên ngoài, chờ Hư Không Thử nâng cảnh giới lên Thánh cảnh sẽ quay lại tìm hắn. Tuy con Hư Không Thử này có thể nắm giữ hạt hư không nhưng vẫn còn quá ít so với Thánh cảnh làm chủ được toàn bộ quy tắc.
Chỉ khi Hư Không Thử thăng cấp Thánh cảnh, hắn mới có thể rút ngắn thời gian lĩnh ngộ quy tắc Hư Không.
Nửa năm vội vàng trôi qua, tu vi của Lục Trần đã tiến bộ rất nhiều, đến Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chỉ còn cách Thánh cảnh trung kỳ một bước.
Tu vi càng cao, con đường tu hành lại càng dài, thông thường để đột phá một tiểu cảnh giới sẽ hao tốn mấy trăm năm hoặc mấy ngàn năm.
Nếu muốn chiếm thế thượng phong trước “tiền bối” sinh ra sớm hơn mình mấy vạn năm, phải hoàn thiện bản thân về mọi mặt, không chỉ về vận dụng võ kỹ, mà còn là sự mạnh mẽ của khí lực, hoặc là thăng cấp về mặt nguyên thần, bất luận là tăng cái nào, đều là cách tăng trưởng thực lực.
Lục Trần đi vào không gian u ám, phát hiện Hư Không Thử vẫn đang tu luyện, nhìn lướt qua, chưa đột phá Thánh cảnh, tu vi Nhân Hoàng đại thành.
Có điều quy tắc bên người đối phương, đã mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Hư Không Thủ mở mắt, nhìn thấy Lục Trần xuất hiện, vội vàng nói: “Ta đã rất cố gắng tu luyện, nhưng không thể đột phá Thánh cảnh, bởi vì không đủ thời gian.”
Trong nửa năm, không thể đột phá tới Thánh cảnh.
Hư Không Thử nhớ người này trước khi đi đã nói, trong nửa năm hắn không thăng cấp lên tu vi Thánh cảnh, sẽ giết hắn.
“Nhân Hoàng đại thành, cũng đủ rồi.” Lục Trần sờ sờ cằm, bỗng nhìn về phía Hư Không Thử nói: “Lại đây, tiếp tục công kích ta.”
Làm sao Lục Trần nỡ giết Hư Không Thử, chỗ sư phụ có mỗi một con, trong mắt hắn Hư Không Thử chính là bảo bối, có Hư Không Thử ở đây, có thể sớm nắm giữ quy tắc Hư Không trong mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm.
Hư Không Thử nghe thấy lời nói của Lục Trần, lập tức đứng dậy, bắt đầu công kích, lần này. hắn biến mất hoàn hảo hơn, thời gian ẩn nấp cũng dài hơn, đợi Lục Trần lộ ra sơ hở, trong đôi mắt xấu xí hiện lên một tia nham hiểm, chỉ thấy tay hắn chưởng ra một tầng mây tía, hóa thành một móng vuốt sắc bén.
Sau đó trực tiếp đâm về phía sau lưng Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận