Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 967: Ngươi bị ngáo ngơ à?

"Quay về nói với Sát Lục ma tôn của các ngươi, Lăng Nguyên Cơ còn hữu dụng với ta lắm. Ừm, mời hắn cút càng xa càng tốt." Lục Trần liếc đám ma tu rồi bình thản nói.
Lời Lục Trần nói khiến ánh mắt của đám ma tu trở nên không tốt mà đằng đằng sát khí, luồng ma uy vô hình tàn sát bừa bãi bắt đầu tản ra ngoài.
"Các hạ là ai?" Một ma tu Thánh Quân có thân hình cao lớn nhìn Lục Trần rồi nghiêm giọng hỏi.
Từ trước tới giờ, người ta vẫn đồn rằng phía sau Lăng Nguyên Cơ có một vị quý nhân nhưng bọn họ vẫn không biết quý nhân đó là ai. Thanh niên trước mặt này có tu vi Thánh cảnh lại tuỳ ý gọi thẳng tên Lăng Nguyên Cơ.
Hơn nữa, Lăng Nguyên Cơ cũng rất lưu tâm đến thanh niên ấy khiến ma tu này đánh hơi được điểm gì đó không tầm thường.
Chẳng lẽ thanh niên trước mặt chính là quý nhân của Lăng Nguyên Cơ?
"Ta là ai, các ngươi không đủ tư cách để biết. Cút đi." Lục Trần nhẹ giọng đáp lại.
"Khẩu khí cuồng vọng thật đấy! Chỉ mới Thánh cảnh trung kỳ, ngươi muốn chết à?" Một ma tu Thánh Quân khác lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần rồi chế giễu nói: "Ngươi nên nhớ mình mới tu luyện đến Thánh cảnh, đừng có đâm đầu vào chỗ chết."
"Những lời này, ta cũng muốn nói với ngươi." Lục Trần nhìn tên ma tu hống hách rồi nói với giọng điệu thản nhiên.
Trong mắt Lục Trần loé lên một tia sáng.
Ma tu Thánh Quân kia nghe Lục Trần nói xong còn muốn đáp trả gì đó, nhưng ngay vào giây phút ấy, cả người hắn như bị nổ tung, từ tận đáy lòng hắn đột nhiên có cảm giác khủng hoảng khó có thể nhận thấy.
Do lăn lộn giữa sinh tử lâu ngày nên hắn rất nhạy cảm với những thứ này.
Cả người ma tu này tràn đầy ma khí, toàn thân cảnh giới tới mức cực hạn.
Xì!
Một tia kiếm quang sáng chói đến rợn người không hề báo trước đột nhiên xuất hiện trên cổ ma tu Thánh Quân này rồi xẹt qua cổ hắn.
Tia kiếm quang này trực tiếp cắt qua cổ hắn khiến máu tươi phun ra.
Vị ma tu này che cổ, lảo đảo lùi về phía sau, sau đó dùng bàn tay vuốt cổ mình khiến miệng vết thương ghê người kia khép lại chỉ trong nháy mắt.
"Ai?"
Sau khi làm xong, ma tu Thánh Quân mới nhìn trái xem phải, dùng ánh mắt cảnh giác lia khắp bốn phía.
Lúc này, những ma tu còn lại cùng với ma tu Thánh Quân khác mới kịp phản ứng, bọn họ nhìn ma tu bị thương với ánh mắt kỳ quái và sợ hãi. Rõ ràng không thấy ai tấn công nhưng lại đột nhiên có công kích xuất hiện đột ngột không hề báo trước.
"Chút xíu quy tắc Hư Không cũng có thể khiến công kích trở nên vô hình, nhưng có thể khiến mọi người cảm nhận được nó." Lục Trần nghĩ thầm.
Tia kiếm quang bỗng nhiên nhiên xuất hiện trước mặt ma tu Thánh Quân vừa rồi chính là kiếm pháp hư không, vốn tưởng sẽ không cảm nhận được nhưng vẫn bị phát hiện ra. Như vậy chỉ có thể kết luận, hắn lĩnh ngộ được quá ít quy tắc Hư Không.
Nếu lĩnh ngộ quy tắc Hư Không đủ nhiều sẽ che giấu được kiếm quang hoàn toàn, khiến kẻ thù không có thời gian chuẩn bị và mất mạng ngay lập tức chỉ với một đòn.
"Lăng Nguyên Cơ, ngươi dám tấn công ta?" Một lúc sau, ma tu Thánh Quân kia quay đầu lại trừng mắt nhìn Lăng Nguyên Cơ.
Xác nhận xung quanh không có cường giả ẩn mình, vậy không chừng Lăng Nguyên Cơ chính là kẻ đã âm thầm ra tay, bởi vì Lăng Nguyên Cơ là một Thánh Vương, có cảnh giới cao hơn hắn, cũng chỉ có Lăng Nguyên Cơ mới có thể tấn công hắn.
"Ngươi bị ngáo ngơ à? Con mắt nào của ngươi thấy ta tấn công ngươi?" Lăng Nguyên Cơ đứng tại chỗ châm chọc nói, nhưng trong đáy mắt lại loé lên một tia kỳ quái.
Trước đó hắn không hề ra tay, sao những người xung quanh lại phát động được loại công kích thần không biết quỷ không hay có thể đả thương một Thánh Quân.
Có Thánh Vương nào đang ẩn mình trong bóng tối sao? Không thể nào, hắn chưa bao giờ nghe nói về công kích đến từ hư không.
Lẽ nào là Lục thiếu?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lăng Nguyên Cơ lại nghĩ tới Lục Trần.
Lời mỉa mai của Lăng Nguyên Cơ khiến ma tu Thánh Quân bị thương chỉ biết câm nín, vì hắn cũng không tin Lăng Nguyên Cơ tấn công mình. Nếu Lăng Nguyên Cơ thực sự ra tay, một Thánh Quân như hắn làm sao còn đủ sức ra tay.
Uy lực của hai tia kiếm quang vừa bùng nổ cũng chỉ có cấp bậc Thánh Quân, ngoài ra hắn chưa từng nghe nói Lăng Nguyên Cơ am hiểu kiếm pháp bao giờ.
Cả người của Hoàng triều Phi Tuyết lẫn đám ma tu đều cảm thấy khó hiểu, trong mắt họ đều mang theo sự nghi hoặc.
Làm thế nào mà đòn tấn công khó mà tưởng tượng nổi lại như vô hình khiến người ta không thể cảm giác được và chỉ khi nó bùng phát đột ngột mới khiến ta nhận thức được.
Ngoài ra, đòn tấn công vừa rồi không phải công kích nguyên thần, tuy công kích nguyên thần không thể nhìn được nhưng có thể cảm nhận được dao động nguyên thần vì vốn là nhằm vào nó.
Công kích trước đó là một tia kiếm quang chói mắt như tuyết trắng, bên trong ẩn chứa uy thế kiếm đạo mạnh mẽ có thể dễ dàng chém đứt cổ một Thánh Quân, vì vậy bọn họ mới cảm thấy kỳ lạ đến thế, tại sao lại có loại công kích không thể thấy được.
Đây cũng là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống như vậy.
Trong khi tất cả mọi người đang khó hiểu, Lục Trần lại ra tay khiến ma tu Thánh Quân kia kinh hãi, cả người hắn căng cứng, lộ ra vẻ cảnh giác.
Vẫn như lúc trước, một tia kiếm quang chói mắt đột ngột xuất hiện như vầng trăng sáng lia về phía cổ hắn.
Ma tu Thánh Quân giơ cánh tay lên chặn ánh kiếm này.
Xoẹt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận