Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1811: Ninh Thiên Quân tới (2)

Không chỉ Bàn Nhạc bọn họ, ngay cả đồ đệ hờ An Tường Vi của mình cũng đang chiến đấu ở nơi không xa, mệt đến thở hồng hộc.
“Ha ha, Lục huynh ngươi khách khí quá.” Bàn Nhạc gãi đầu, dáng vẻ chất phác nói.
Ầm!
Xa xa, lại có dao động khiếp người truyền đến, hai người ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nơi đó xuất hiện một con quái vật khổng lồ, giống như một con rùa đen lớn, hẳn là tộc trưởng tộc Huyền Quy, bên cạnh còn có một người.
Lần đầu tiên, Thiên Yêu giới tới hai mươi lăm vị đẳng cấp Thiên Đế, còn lại tám vị chưa tới, phía sau lục tục tới sáu vị, chia nhau bị Lượng Tử và Cứng Đầu lấy một địch ba kiềm chế.
Thế nhưng, Thiên Yêu giới vẫn còn hai vị cuối cùng chưa tới.
Hiện tại đẳng cấp Thiên Đế ở Thiên Yêu giới, xem như tới đông đủ.
Lục Trần cau chặt mày, Thiên Yêu giới lại tới hai người đẳng cấp Thiên Đế, lần này, không có ai có thể ngăn được bọn họ.
Làm sao bây giờ?
Trong lòng Lục Trần có chút tuyệt vọng.
Bóng người bên cạnh rùa đen khổng lồ, hẳn là kẻ thù chung của Sơn Hải giới, Ninh Thiên Quân.
Hai người đẳng cấp Thiên Đế nên làm sao đây, không có người cùng cấp khác có thể xuất thủ đối phó với bọn họ.
Chẳng lẽ, thật sự phải rời khỏi Sơn Hải giới sao.
“Ha ha, Lục huynh, đừng sốt ruột, cứ nhìn tiếp đi.” Bàn Nhạc thấy trên mặt Lục Trần lộ ra vẻ tuyệt vọng, cười hì hì nói.
Lục Trần thấy dáng vẻ vô cùng tự tin của Bàn Nhạc, có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ có người có thể đối phó bọn họ.
Lục Trần bèn nhìn qua.
Một người một rùa trên bầu trời, đúng là tộc trưởng tộc Huyền Quy và Ninh Thiên Quân.
Tộc Huyền Quy, từ trước đến nay, cơ bản đều không phái yêu lên giới chiến, chỉ dựa vào chú sát, từng giết chết một vài thiên kiêu của Sơn Hải giới.
Ánh mắt tộc trưởng tộc Huyền Quy nhìn người và yêu hai giới chém giết, thầm than một hơi, nói: “Cần gì chứ.”
Tộc trưởng tộc Huyền Quy, từ khi lạch trời xé rách, hai giới dung hợp, hắn liền mơ hồ nhận ra được vận số Thiên Yêu đang nhanh chóng suy bại, tuy rõ ràng là đẳng cấp Thiên Đế gấp mấy lần Sơn Hải giới, thế nhưng, không biết rõ vì sao khí vận lại nhanh chóng suy bại.
Trong lòng của hắn cực kỳ không coi trọng trận chiến này, nhưng được Yêu Thần gọi đến, hắn không thể không đến.
Nam tử trung niên đứng bên cạnh tộc trưởng tộc Huyền Quy đúng là Ninh Thiên Quân.
Ánh mắt Ninh Thiên Quân liếc nhìn chiến trường, đang tìm kiếm bóng dáng Lục Trần.
Ninh Thiên Quân cũng không muốn tới tham gia trận giới chiến này, bởi vì hắn cảm thấy lực lượng của Yêu Thần đã đủ, hơn nữa nếu hắn hiện thân, có thể sẽ bị nước dìm chết.
Ai biết Yêu Thần lệnh cho hắn tới, thế là Ninh Thiên Quân đành bất chấp khó khăn mà tới.
Ở trong lòng Ninh Thiên Quân, người hắn hận nhất là Lục Trần, bởi vậy sau khi lên chiến trường, cũng không nóng lòng xuất thủ với Nhân tộc, mà là tìm tòi tung tích của Lục Trần.
Thần niệm của Ninh Thiên Quân dồi dào vô cùng, rất nhanh đã thấy được Lục Trần đứng trên thi thể Thiên Yêu nghỉ ngơi.
Đôi mắt uy nghiêm của Ninh Thiên Quân rơi lên người Lục Trần, trở nên lạnh giá như băng, bạo phát sát niệm hừng hực, toàn thân phát ra vô hạn lãnh ý, tựa như muốn đóng băng cả thiên địa.
Bởi vì hắn có ba đứa con nối dõi chết trong tay Lục Trần, đây đã là thù không đội trời chung, ngoài ra Lục Trần còn truyền bá Vạn Kiếp ma công ra khắp thế giới, làm hắn mất hết mặt mũi.
Thời gian qua đi trăm vạn năm, Ninh Thiên Quân trở lại Sơn Hải giới, người hắn muốn giết nhất chính là Lục Trần, không có người thứ hai.
Vụt!
Ninh Thiên Quân xuất thủ, uy áp Thiên Đế trung kỳ bạo phát, ma uy gào thét cuồn cuộn, hội tụ thành một chưởng ấn ma đạo khủng bố.
Lúc chưởng ấn ma đạo bay tới Lục Trần, khuếch đại cực tốc, che khuất cả bầu trời, tựa như có thể bao phủ cả một phương trời, hơn nữa uy năng tràn ngập ra cường thịnh vô cùng, có thế hủy thiên diệt địa.
“Bàn Nhạc huynh, rốt cuộc ngươi có át chủ bài hay không, nếu như không có, ta phải chuồn gấp.” Thấy chưởng ấn ma đạo bao trùm tới, khí lưu tử vong xoay tròn, trên một chưởng này, Lục Trần đánh hơi được khí tức tử vong nồng đậm.
Trước đó, tộc trưởng tộc Huyền Quy và Ninh Thiên Quân xuất hiện, Lục Trần lòng có lo âu, mà Bàn Nhạc lại mặt không đổi sắc, bảo hắn không cần lo lắng, nói cứ tiếp tục nhìn.
Hiện tại Ninh Thiên Quân xuất thủ với hắn, vừa xuất thủ đã vận dụng toàn lực, nếu như Bàn Nhạc không có đường lui, hắn phải nhanh chuồn đi.
Hắn bây giờ, không có thực lực chém giết với Ninh Thiên Quân.
“Hử!”
Đột nhiên gặp phải, Lục Trần như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên, nhìn lên trên trời cao.
“Ninh Thiên Quân, tên phản đồ lớn nhất trong lịch sử nhà ngươi, tên cặn bã người người có thể tru diệt, còn có mặt mũi quay về Sơn Hải giới.” Một tiếng quát mang theo sát ý lạnh thấu xương truyền khắp chiến trường, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng, giống như có để đóng băng không gian.
Trên trời cao, xuất hiện một toà thần tháp nguy nga, chiếu xuống vô số thần quang màu xanh, huyễn lệ tột cùng, mặt ngoài còn có cảnh tia chớp xen lẫn, tản ra dao động uy năng cực mạnh, nhanh chóng rơi xuống, chặn lại bàn tay ma đạo của Ninh Thiên Quân.
Ầm ầm!
Cự lực thần tháp bộc phát ra làm cho bàn tay ma đạo không chịu nổi, lấy thế củi khô bị bẻ băng diệt từng tấc, tan thành mây khói.
Uy thế va chạm cuốn ra khắp bốn phương tám hướng, hất bay một nhóm người và Thiên Yêu đang chiến đấu xung quanh, ai nấy đều bị bay ngược ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận