Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1349: Kẻ không thức thời (2)

Trong nháy mắt, vô số ánh mắt nhìn người đấu giá kia, là một lão già mặc áo bào xám, tu vi Chí Tôn cảnh giới.
Lão giả áo xám cũng rất kích động, hắn cũng không phải là người của Ngũ Hành Thiên, mà là đến từ nơi khác, vừa tới cổ thành gặp nhà đấu giá, hơn nữa một khối Huyền Hoàng đằng lại bán với giá rẻ như vậy, đây cũng là may mắn lớn, thấy lão già sắp giải quyết dứt khoát thì lập tức tăng giá.
Trong lòng còn rất khinh bỉ người của Ngũ Hành Thiên, một chút cũng không biết hàng tốt, coi thứ đồ tốt thành xử lý phế phẩm.
Ở nơi nào đó trong rạp.
Nam tử trung niên lúc trước khiển trách con trai thì thào lẩm bẩm: “Xem ra còn có người ngu ngốc giống như ngươi.”
Người trẻ tuổi: “...”
“Sáu ngàn.”
Lục Trần tiếp tục lên tiếng.
“Bảy ngàn.” Lão già áo xám đứng lên, khách khí ôm quyền về phía không trung nói: “Các vị, tại hạ là một Đan Tôn thập nhị phẩm, cần Huyền Hoàng đằng, mong cho chút mặt mũi.”
Lão già áo xám vốn tưởng rằng, tự mình báo danh hiệu Đan Tôn, những người ở đây sẽ cho hắn mặt mũi, nào có thể đoán được một thần niệm lớn mạnh chứa ý cảnh cáo quét qua trên người của hắn.
“Nếu như ngươi còn dám đấu giá, đợi lát nữa cho ngươi biến mất ở trên thế giới này.” Một âm thanh cảnh cáo vang lên bên lỗ tai hắn.
Sắc mặt lão già áo xám lập tức trắng bệch, mang theo vẻ mặt sợ hãi.
Bởi vì mới vừa rồi, thoáng cái hơn mười luồng thần niệm cấp Thiên Tôn quét qua trên người hắn, tất cả đều mang theo địch ý và cảnh cáo.
Người của các đại gia tộc ở đây cũng không phải người ngu, cho dù lão giả áo xám kia là Đan Tôn thập nhị phẩm thì như thế nào, nhìn vòng tuổi sinh mệnh của nó đã sớm vượt qua vạn tuổi rồi.
Đan Tôn thập nhị phẩm vạn tuổi, tiềm lực đã sớm cạn kiệt, không bay lên không gian, hiển nhiên không đáng được bọn họ quan hệ.
Lão già áo xám đã hiểu tình huống này, không phải là người của Ngũ Hành Thiên không biết hàng, mà là nhà đấu giá muốn bán Huyền Hoàng đằng với giá thấp… Thậm chí có thể là cho người đầu tiên lên tiếng, ngoài bán đấu giá, người ngồi ở những dãy ghế kia cũng biết, thế nên họ không tham dự đấu giá.
Hắn nhảy ra chặn ngang một cước, tương đương với chọc vào gia tộc toàn thành.
Trong một thời gian, lão già áo xám bị dọa cho sợ đến không dám mở miệng nói chuyện, lui về vị trí ngồi, không dám cạnh tranh nữa.
Trong lòng yên lặng nghĩ đến, người nào có sức mạnh lớn như vậy, lại khiến gia tộc toàn thành nể tình.
Cuối cùng, Huyền Hoàng đằng bị Lục Trần dùng giá tám ngàn phương linh tinh đấu giá về tay, sau khi đấu giá Huyền Hoàng đằng, buổi đấu giá tiếp tục tiến hành đấu giá những vật khác.
Hùng Phi đi tới dãy ghế của Lục Trần, trong tay cầm một hộp gỗ màu đen, cười nói: “Kiếm Tam công tử, Huyền Hoàng đằng đang ở bên trong, ta đưa tới cho ngươi.”
Lục Trần đứng dậy nhận lấy, nói: “Đa tạ Hùng tiền bối!”
“Ta cho ngươi tám ngàn phương linh tinh.” Lục Trần nói.
“Không cần!” Hùng Phi mỉm cười nói: “Xem như Huyền Hoàng đằng là lễ vật mà nhà đấu giá Vũ Lộ tặng cho Kiếm Tam công tử.”
Lục Trần gật đầu, không nói gì nữa, Huyền Hoàng đằng được hắn lấy với cái giá thấp hơn gấp mấy chục lần, cũng đồng nghĩa bán đấu giá cho hắn, hơn nữa, nhà đấu giá lớn như vậy lại không thiếu mấy ngàn phương linh tinh kia.
“Cáo từ!”
Sau khi Lục Trần lấy được Huyền Hoàng đằng, chắp tay với Hùng Phi, nói xong cũng trên đường rời đi.
Huyền Hoàng đằng đã tới tay, hắn không cần thiết ở lại.
Lục Trần rời khỏi nhà đấu giá Vũ Lộ, trở lại Đan Tôn các, chỉ là ở phòng khách nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Sư muội!”
Lục Trần thấy bóng lưng này, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ.
Xung quanh còn có rất nhiều khách nhân đều đang vây xem thiếu nữ này, bởi vì thiếu nữ này lớn lên thật đẹp, nghiêng nước nghiêng thành.
Ngoài dung mạo xinh đẹp mà thiếu nữ có, trên người còn tản ra một luồng khí tức cao quý, bọn họ muốn đi đến gần cũng không có dũng khí đó.
“Sư muội!”
Lục Trần đi tới, kêu một câu.
Thiếu nữ quay đầu, lộ ra một gương mặt khiến Lục Trần không thể quen thuộc hơn, đúng là sư muội của mình.
Trong một thời gian, đầu Lục Trần có phần ngây ngốc, không phải là sư muội đi theo Nhị sư phụ Diêu Hi ư, làm sao tới nơi này của hắn.
“Sư huynh!”
Liễu Khuynh Thành quay đầu đã nhìn thấy Lục Trần, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười giống như một đóa sen trắng nở rộ, tăng thêm vẻ kiều diễm.
“Sư muội, không phải là ngươi…”
Đầu Lục Trần còn có chút chóng mặt.
Liễu Khuynh Thành đi tới, thân mật kéo cánh tay của Lục Trần: “Sư phụ cho ta nghỉ hai năm, ta cố ý sang đây thăm ngươi.”
“Thật là khiến ta kinh ngạc lẫn vui mừng.” Khóe miệng Lục Trần nặn ra một nụ cười khiên cưỡng.
Không biết vì sao, sau lưng Lục Trần có phần lạnh cả người, bởi vì trong viện hắn còn có một thiếu nữ Hi, hơn nữa thiếu nữ Hi có địch ý rất lớn đối với người ôm mình bên cạnh, lần trước Tứ sư phụ tới nơi này, nàng cũng vô cùng lo lắng quan hệ giữa mình và sư phụ.
Bây giờ Liễu Khuynh Thành tới, như vậy…
Còn nữa là Lục Trần cũng không biết thái độ của Liễu Khuynh Thành, đợi lát nữa phát hiện mình kim ốc tàng kiều cũng không biết có thái độ gì.
Một lúc, sau lưng Lục Trần lạnh buốt.
“Sư huynh, ta tới thăm nhưng dường như ngươi không vui!” Liễu Khuynh Thành bổ nhào bắt được vẻ kinh dị trên mặt Lục Trần, mắt lộ ra vẻ ngờ vực.
“Không, làm gì có.” Lục Trần lúng túng cười một tiếng, sau đó nói sang chuyện khác, hắn hỏi: “Sư muội, ngươi vẫn đi theo bên người sư phụ tu hành sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận