Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 491: Con trai có hơi phế

Vu Chiến rất bi thảm, bị đại chùy trực tiếp đập bay, Lục Trần đứng dậy nhìn lên không trung, thấy một chấm nhỏ trên không trung càng ngày càng xa, ngay sau đó dấu chấm biến mất không thấy đâu.
“Ta đi dạy dỗ con trai ta một chút, ngươi cứ tùy ý ăn đi, không cần quan tâm.” Nam tử trung niên liếc nhìn Lục Trần rồi vụt một cái, biến mất trước mắt Lục Trần.
Lục Trần sửng sốt một hồi, sau đó ngồi xuống tiếp tục ăn, bởi vì trong tô vẫn còn rất nhiều thịt của Kim Ty Xích Oa thuộc bát trân, không thể lãng phi.
Khi đang gắp miếng thịt thứ hai, Lục Trần nghe thấy tiếng hét của Vu Chiến, nhìn lên bầu trời, một chấm nhỏ lại xuất hiện trên đường chân trời, cùng với tiếng hét thảm thiết từ xa đến gần, chấm nhỏ trong không trung cũng nhanh chóng được phóng to.
Vu Chiến bay trở lại từ xa, nhưng tiếng la hét hẳn là bị ép buộc.
“Lão già, Lục huynh vẫn còn ở đây, để cho ta chút mặt mũi đi!” Vu Chiến hét lên trong không trung.
“Ngươi muốn mặt mũi như thế nào?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Khi Vu Chiến bay đến phía trên của biệt viện, lão già nhà hắn cũng xuất hiện trước mặt, ngay lập tức, đại chùy được vung ra, Vu Chiến bay đi theo hướng ngược lại.
Sau đó, một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện trên không trung, Vu Chiến bị lão già nhà hắn dùng búa dày vò, cho dù là bay theo hướng nào, lão già nhà hắn cũng sẽ luôn xuất hiện trước, dùng búa đập hắn đi lần nữa.
Khi Lục Trần nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hắn co giật, đây là cách mà người của Vu Thể giới hay dùng để dạy hậu bối à, làm như chắc chắn sẽ cho hậu bối một bài học được khắc sâu trong lòng, nhưng mà hơi phế con trai nhỉ.
Lục Trần vừa ăn vừa mặc niệm cho Vu Chiến.
Sau khoảng nửa giờ, tiếng la hét thảm thiết trong không trung cuối cùng cũng dừng lại, nam tử trung niên sải bước vào phòng khách, Vu Chiến đi theo phía sau.
Chỉ thấy Vu Chiến mặt mũi sưng vù, thành thật đi theo sau.
“Ngươi chính là Lục Trần sao?” Nam tử trung niên nhìn Lục Trần, cực kỳ trung khí nói: “Ta là cha của cái tên súc sinh không nên thân này, ta tên là Vu Nghệ.”
Vu Nghệ có thân hình vạm vỡ, đôi mắt uy nghiêm, tạo cho người ta cảm giác vô cùng cường tráng, đứng trước mặt Lục Trần, giống như một tòa tháp sắt, áp lực đập vào mặt.
Trên thực tế, đây là do Vu Nghệ đã kiềm chế phần lớn khí tức của mình.
Bởi vì huyết khí của người Vu tộc rất nhiều, cảnh giới càng cao thì huyết khí càng mạnh, mặc dù đã khống chế để khí tức không hoạt động trong cơ thể, nhưng huyết khí quá mạnh, không có cách để khống chế hoàn toàn.
Nếu toàn bộ huyết khí được giải phóng, ước chừng hư không sẽ bị vỡ tan, một tu giả nhỏ bé như Lục Trần sẽ trực tiếp bị áp lực đáng sợ mà huyết khí phóng ra ép quỳ trên mặt đất.
“Khí tức của người này còn mạnh hơn của người tên là Vu Trạch của Vu tộc, chẳng lẽ hắn là một vị vu ở cấp độ Thánh vương sao?” Trong lòng Lục Trần thầm kinh ngạc.
Vu Trạch là Thánh cảnh đã theo chân Vu Chiến đến ma điện trước đó, là một nhân vật Thánh cảnh tầng thứ hai, nhưng khí tức của người tên Vu Nghệ này còn đáng sợ hơn cả Vu Trạch, chắc chắn là một tồn tại cấp Thánh Vương.
“Bái kiến tiền bối.” Lục Trần ôm quyền nói.
“Khí lực của ngươi rất mạnh, hẳn là đã được thần vật nào đó rèn luyện.” Vu Nghệ nhìn chằm chằm Lục Trần một chút rồi nói.
Lục Trần sững sờ một lúc, nhưng không nói gì.
“Các ngươi trẻ các ngươi nói chuyện, ông già như ta sẽ không tham gia nữa.” Vu Nghệ lại nói thêm một câu, ngay sau đó chắp hai tay sau lưng rời đi.
Sau khi Vu Nghệ rời đi, Vu Chiến mới dám bình tĩnh lại, nhe răng trợn mắt, vừa rồi lão giả xử lý hắn rất thảm, toàn thân đau đớn.
“Ha ha.”
Nhìn thấy bộ dạng của Vu Chiến, Lục Trần cuối cùng cũng bật cười.
Vu Chiến nghe thấy tiếng cười, muốn tìm một cái lổ để chui vào, bởi vì chuyện này quá xấu hổ, lão già không chừa lại chút mặt mũi nào cho hắn.
Vu Chiến cay đắng nói: “Ngày mai ta sẽ ăn hết số Kim Ty Xích Oa còn lại của lão già.”
“Vu Chiến huynh, ta đi tu luyện trước đây.” Lục Trần vừa nói vừa đứng dậy, lên tiếng nói.
“Được rồi, ta sẽ sắp xếp một phòng cho ngươi.”
Lục Trần ở trong biệt viện của Vu Chiến, bắt đầu tu luyện, luyện hóa Lôi Tích dịch, năng lượng ẩn chứa trong Lôi Tích dịch quá tinh khiết, đọng lại trong cơ thể, không thể được tiêu hóa được trong chốc lát, sẽ mất ít nhất mười ngày nửa tháng mới được.
Nửa tháng sau, Lục Trần xuất quan, ánh mắt tràn đầy thần vận, khí chất xuất thần, trên người có phát ra chút uy nghiêm.
Trong vòng nửa tháng, Lục Trần đã luyện hóa toàn bộ Lôi Tích dịch, khí lực cũng đã tăng lên rất nhiều.
“Lục huynh, ngươi xuất quan rồi.” Lục Trần bước ra ngoài, ngay lập tức nhìn thấy Vu Chiến từ xa đang tiến đến.
Lục Trần gật đầu.
Vu Chiến nói: “Lục huynh, khi nào thì công bố thủy tinh ký ức ra ngoài, ta không thể đợi được nữa rồi.”
Lục Trần nhướng mày.
Nếu không có Vu Chiến nhắc nhở thì hắn đã quên mất chuyện ký ức thủy tính.
“Sao vậy?” Lục Trần thuận miệng hỏi.
Vu Chiến bĩu môi nói: “Còn không phải là do cái tên Lê Hồng vô liêm sỉ kia sao, gần đây bắt đầu xuân phong đắc ý rồi.”
Hóa ra là trong mấy ngày Lục Trần bế quan này, Lê Hồng đã được Phán quyết giả của tộc Ma Bất Tử nhận làm đồ đệ, trở thành đối tượng được mọi người bàn luận.
Phiên bản lưu truyền bên ngoài chính là trong thời gian nửa năm Lê Hồng liên tục đánh bại hai tòa cung điện màu xám, tất cả đều được đẩy hết lên người của hắn, còn về hai người là Lục Trần và Vu Chiến thì không có ai nhắc đến, như thể đã bị lãng quên.
Nhờ vậy, Lê Hồng trở thành một nhân vật làm mưa làm gió, danh tiếng đang lên, cho dù là người của Vu Thể giới tộc thì cũng vô cùng biết ơn Lê Hồng.
Mặc dù hai tộc có xích mích và coi thường nhau, nhưng cả hai bên đều coi trọng việc tiêu diệt cung điện màu xám và giành được tự do, ai có thể phá hủy cung điện thì người đó là đối tượng được hai bên sùng bái.
Chuyện của Lê Hồng đã lan rộng khắp hai tộc, cũng như các thành trì lớn, tất cả mọi người đều ca ngợi Lê Hồng.
“Đi thôi, ra ngoài xem thử xem.” Lục Trần nói.
Hai người đi ra ngoài, đến bên ngoài đường lớn, ngay lắp tức bước vào một tửu lâu, yêu cầu hai bình rượu.
“Lê Hồng vậy mà lại thực sự phá vỡ hai cung điện màu xám trong nửa năm, được gọi là thiếu niên Chí Tôn, thảo nào có thể được Đại Thiên Tôn của Ma tộc nhận là đồ đệ.”
“Đúng vậy, hơn ba mươi vạn năm, hai tộc tiêu diệt được tổng cộng hai mươi hai tòa, bây giờ Lê Hồng ra đời, lại có thể phá hủy hai tòa trong vòng nửa năm.”
“Nếu cứ tiếp tục như thế này, ta cảm thấy rằng trong vòng mười năm nữa chúng ta sẽ có thể thoát khỏi nơi này, không cần phải chết già ở đây.”
Quả nhiên, ngay khi hai người vừa mới ngồi xuống, tiếng bàn luận của những thực khách xung quanh đã lọt vào trong tai, tất cả đều đang nói về Lê Hồng.
Những người thảo luận này về cơ bản đều là người dân của Thần Phong cổ quốc, thiên phú không cao, tu luyện tới Hoàng Cảnh xem chừng đã là đỉnh thiên rồi, vốn tưởng rằng bọn họ có thể sẽ chết già trong này.
Nhưng bên phía Ma tộc đã sinh ra một nhân vật tuyệt thế như Lê Hồng, có lẽ trong lúc còn sống có thể ra ngoài.
Lục Trần đưa tay xoa cái lưng bị mỏi, mỉm cười nói: “Lê Hồng coi trọng danh vọng như vậy, đối với ta thì là chuyện tốt.”
“Vu Chiến huynh, ta cần ngươi làm giúp ta một việc.” Lục Trần nhìn về phía Vu Chiến nói.
Vu Chiến vội vàng nói: “Lục huynh, ta đã sao chép mấy vạn bản thủy tinh ký ức, chỉ chờ ngươi lên tiếng thôi.”
Lục Trần: “...”
Đây là một trong những chuyện hắn muốn nói tiếp theo, nhưng không ngờ rằng Vu Chiến đã làm xong chuyện đó thay cho hắn.
Lục Trần không còn cách nào khác, đành phải nói chuyện thứ hai, nói: “Việc này hiện không vội, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ, nhờ lão già nhà ngươi mời Lê Hoa ma quân đến Vu thành làm khách.”
Vu Chiến ngay lập tức nói: “Cái này thì dễ thôi, ta sẽ làm ngay.”
“Ừ.”
Lục Trần nói: “Ta cần phải đi một chuyến đến dãy núi Long Tích.”
“Đi làm gì?” Vu Chiến hỏi.
“Ngươi không cần biết, đợi khi ta trở lại tập hợp thì sẽ là ngày thả thủy tinh ký ức ra ngoài.” Lục Trần đứng dậy, nói xong thì rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận