Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1303: Đại tôn tử bảo bối (2)

“Cái kia…” Lục Trần nhẹ nhàng khuyên giải nói: “Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, còn để người khác sống thế nào, chúng ta cho người ngoài một chút mặt mũi, lỡ đâu một vài thiếu nữ xấu kia nhìn thấy ngươi thì mặc cảm tự ti, xấu hổ tự sát thì sao, vì tính mạng người khác, chúng ta vẫn nên dịch dung đơn giản.”
“Không cần!” thiếu nữ Hi nghiêng đầu, nói: “Tiểu Hi không dịch dung, tiểu Hi muốn xinh đẹp.”
Lục Trần hơi sững sờ, không nghĩ tới thiếu nữ Hi luôn nghe mình nói, lại không nhượng bộ một bước với chuyện dịch dung.
Xem ra bản tính của phụ nữ là thích đẹp.
Lục Trần lên tiếng uy hiếp: “Ngươi không dịch dung thì ta không dẫn ngươi đi.”
Trong mắt thiếu nữ Hi hiện lên vẻ đắc ý: “Ca ca ngươi không dẫn ta ra ngoài, ta có thể tìm ra ngươi.”
Lục Trần lập tức bị đánh bại.
Cuối cùng, trải qua Lục Trần khuyên can mãi, thiếu nữ Hi mới đồng ý.
Sau đó Lục Trần bắt đầu dịch dung cho thiếu nữ Hi, thật ra thì dịch dung cũng không sao cả, trời sinh gương mặt đối phương đoan trang, da trắng nõn đã đẹp lắm rồi, cần giải quyết vấn đề từ gốc rễ, đó chính là biến thành đen.
Trải qua một loạt thủ pháp của Lục Trần, dung mạo thiếu nữ Hi trở nên đen đi rất nhiều, mặc dù ngũ quan vẫn đẹp mắt, nhưng so với lúc trước trắng nõn, không đến nổi trở thành tiêu điểm khi đi trong đám người.
“Ca ca, bây giờ ta biến thành cái dạng gì rồi?” thiếu nữ Hi khẩn trương hỏi.
Lục Trần nói: “Vẫn là mỹ nhân!”
“Ồ!”
Thiếu Nữ Hi vừa nghe thì lập tức vui vẻ.
Phía sau, Liễu Vô Song thấy một màn như vậy, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Kể từ sau khi lên Thanh Nguyệt Thoa, hắn vẫn làm vật trong suốt nhỏ bé im lặng không nghe gì.
Không thể không nói, lão đại cua được con bé xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, có một không hai, quả thực chính là dung nhan quốc sắc.
Chẳng qua đầu óc lão đại thật sự giống như có chút vấn đề, hoặc là nói khẩu vị không giống với đại chúng.
Không biết trong lòng lão đại nghĩ như thế nào, dẫn người xinh đẹp như vậy ra ngoài quả thực chính là tràn đầy bức cách, khiến vô số người hâm mộ, nhưng lão đại hết lần này tới lần khác muốn làm xấu đối phương.
Mặc dù trong lòng phi bụng rồi lại phi bụng, nhưng lời này hàng vạn lần không dám nói ra.
Đột nhiên, một trận lay động Thanh Nguyệt Thoa kịch liệt, một luồng sức mạnh khó hiểu đóng cửa không gian, Thanh Nguyệt Thoa chậm rãi dừng ở không trung.
Biện pháp có thể đủ sức khiến Thanh Nguyệt Thoa dừng lại có hai loại, thứ nhất dựa vào ngoại vật, như pháp bảo cao cấp hoặc là Trọng Lực Thạch, thứ hai chính là có cường giả giải phóng khí tức, ảnh hưởng một bộ phận nhỏ của trời đất.
Cùng với dị động của Thanh Nguyệt Thoa xuất hiện, thần niệm Lục Trần dò xét ra ngoài, rất nhanh nhìn thấy một lão già chắn trước mặt của hắn.
Nhìn dung mạo lão già này cũng khoảng hơn tám mươi tuổi, mặc trường bào màu xám đơn giản, mặt mũi hiền từ, trên người tản ra một chút khí tức tiên phong đạo cốt.
Lục Trần thấy không nhìn thấu khí tức của đối phương, trong lòng không nhịn được trầm xuống, bởi vì khí tức lão già cản đường không kém gì Vương Tôn Ly Hỏa cung hắn gặp lần trước kia, khí tức sâu không lường được, cho hắn áp lực vô cùng nồng đậm.
Liễu Vô Song cũng phát hiện lão già, khi hắn dùng thần niệm quét nhìn tu vi lão già, đột nhiên đầu trầm xuống, nguyên thần giống như bị thân thể của đối phương hút vào.
Liễu Vô Song bị làm cho sợ đến kinh hãi đầy mặt vội thu hồi thần niệm, thở ngụm lớn hổn hển.
Mẹ nó, Thượng giới quá nguy hiểm.
Hắn đã thăng cấp Thánh vương viên mãn, hoàn toàn có thể tung hoành ở Trung Châu vực, nhưng mà mới nửa tháng ở Thượng giới đã gặp được hai kẻ địch kinh khủng.
Người đầu tiên là nữ tử bắt cóc hắn, đối phương chỉ tiết lộ một luồng khí tức trấn áp hắn thôi.
Hôm nay gặp phải một lão già, tu vi sâu không dò được đáy, hơn nữa khi quét nhìn đối phương, trong lúc mơ hồ nguyên thần sắp vỡ nát, hết sức quỷ dị.
“Ở Trung Châu vực xưng vương xưng bá không tốt sao, một hai phải lên đây làm gì?” Ở trong lòng Liễu Vô Song buồn bực nghĩ đến.
“Vì sao biền bối chặn đường?” Lục Trần rất trịnh trọng nhìn lão già, hắn đã cầm Lục Thần kiếm trong tay.
Đối mặt với người có thể là cường giả Vương Tôn vô cùng kinh khủng, Lục Trần không thể không cảnh giác.
Chẳng qua điều khiến Lục Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm chính là hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào ở trên người lão già.
Lão già cản đường cũng không nói chuyện, liền cười híp mắt nhìn hắn đánh giá.
Lục Trần bị lão già cản đường nhìn đến mức toàn thân nổi da gà, cũng không phải sợ, chủ yếu là bị cái nhìn chằm chằm của một lão già, cảm giác như vậy rất kỳ quái.
“Rốt cuộc ta nhìn thấy đại tôn tử bảo bối.” Đột nhiên lão già nhếch môi nở nụ cười, thân hình nhẹ nhàng sáng ngời, mang theo một chút gió.
Lục Trần chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó đã bị lão già ôm vào trong ngực mạnh mẽ.
“Đại tôn tử bảo bối, gia gia rất nhớ ngươi.” Lão già vừa ôm Lục Trần thật chặt, vừa sờ đầu của hắn, siết chặt mặt của hắn, khuôn mặt vẻ hiền hậu.
Một màn này khiến Liễu Vô Song và thiếu nữ Hi nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Thiếu Nữ Hi không cảm nhận được sát khí nào ở trên người lão già, cho dù nhìn thấy Lục Trần bị “bắt nạt” cũng không khởi động được cơ chế bảo vệ..
“Buông ta ra!”
Lục Trần tức giận, giằng co kịch liệt, trong cơ thể phóng ra khí tức lớn mạnh, nhưng mà còn chưa lao ra ngoài cơ thể thì trên người lão già bộc phát ra một luồng khí thế lớn mạnh hơn, áp chế khí tức của Lục Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận