Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 485: Truyền âm uy hiếp của Lê Hoa ma quân

Vu Chiến thấy đám tộc Ma Bất Tử giành hết công lao phá hủy cung điện màu xám cho Lê Hồng, nói đúng hơn là cả hắn và đám Lê Hồng đều không giúp được gì cả, tất cả là do một mình Lục Trần làm, vì vậy hắn thấy bất bình thay cho Lục Trần.
Vu Chiến mỉa mai Lê Hồng trước mặt mọi người, cũng thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người, bao gồm cả Lê Hoa ma quân và Lê Hồng.
Ngay cả ánh mắt của Nhiếp thánh vương cũng nhìn về phía Vu Chiến, đôi mắt uy nghiêm mang theo chút hiếu kỳ, không rõ những lời ấy của Vu Chiến có ý gì.
Vì khi bọn họ dùng thần niệm chỉ có thể biết được cung điện màu xám đã mất đi một tòa, còn về phần ai xuất lực và những chuyện đã xảy ra bên trong, họ cũng không rõ lắm.
Chủ yếu là do giọng điệu của Vu Chiến quá trào phúng, như thể người có công chính trong việc phá hủy cung điện màu xám không phải là Lê Hồng.
Lê Hồng thấy Vu Chiến đứng ra, sắc mặt trở nên cứng ngắc.
Lúc nãy được mọi người tân bốc, tán dương các loại mật ngọt chết ruồi khiến hắn cảm thấy lâng lâng trong lòng, hắn cũng không giải thích liền xem như mình là người phá hủy cung điện.
Nhưng hiện tại từ trong lời nói của Vu Chiến khiến hắn nhớ lại rằng, người phá hủy cung điện màu xám không phải hắn, mà là một kẻ ngoại lai.
Vừa rồi hắn cũng không có giải thích với Nhiếp thánh vương, bây giờ bị Vu Chiến đứng ra vạch trần trước mặt tất cả mọi người, chẳng phải sẽ khiến hắn vô cùng bẽ mặt sao, hậu quả nghiệm trọng là sẽ dẫn đến sự nổi giận của một vị thánh vương.
Trong lòng Lê Hồng đột nhiên vô cùng bất an và sợ hãi, trán toát ra đừng đợt mồ hôi lạnh.
Tuy Lê Hoa ma quân và những người khác đang nhìn về phía Vu Chiến nhưng thật ra tất cả lực chú ý của họ đang đặt hết trên người Lê Hồng, vẻ mặt Lê Hồng lộ ra một biểu cảm rất nhỏ, như cũng không thể qua mắt được Lê Hoa.
Lê Hoa ma quân lập tức ý thức được, con của hắn thật sự không giúp được gì.
“Chẳng lẽ lại là hắn?”
Lê Họa liếc mắt nhìn người ở bên cạnh Vu Chiến, thanh niên kia thản nhiên như thường.
Thanh niên kia là một thiên tài mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp được, không ngoa khi gọi hắn là Chí tôn thiếu niên, việc phá hủy cung điện lần này, không thể nào không có liên quan tới hắn.
Ánh mắt Lê Hoa lóe lên, lập tức biết rõ phải làm thế nào.
Trước tiên Lê Hoa truyền âm cho Lê Hồng: “Bình tĩnh, không cần lo lắng.”
Sau đó, Lê Hoa lại truyền âm cho Lục Trần: “Lần này, đa tạ tiểu hữu đã hổ trợ, nếu không có tiểu hữu sợ là sẽ không phá được cung điện. Nhưng mà kính xin tiểu hữu hãy giúp ta một việc nhỏ, đó là trước mặt vị thánh vương này nói Lê Hồng đã cùng mọi người phá hủy cung điện, kẻ hèn này xin vô cùng cảm tạ, và còn sư muội của tiểu hữu ở trong phủ của kẻ hèn này, được ăn uống no đủ, chưa từng thất lễ.”
Giọng điệu của Lê Hoa rất thành khẩn, nhưng khi nhắc đến hai chữ “sư muội”, hắn cố ý nhấn mạnh giọng.
Nếu Lục Trần là người thông minh, chắc chắn sẽ nghe ra dụng ý trong câu nói này.
Sau khi truyền âm cho cả hai người, Lê Hoa vờ như không có chuyện gì, cười nói: “Vu Chiến tiểu hữu đừng nóng giận, việc này các ngươi cùng nhau hoàn thành, bọn ta sẽ không bác bỏ công lao của các ngươi, Vu Trạch huynh, huynh nói xem có đúng không?”
Lê Hoa liếc nhìn Vu Chiến, sau đó mỉm cười với Vu Trạch.
Vu Trạch chính là Thánh quân của Vu Thể giới cùng cấp bậc với Lê Hoa, khi thấy Nhiếp thánh vương đến, vẫn luôn đứng im bên cạnh quan sát, không nói lời nào.
Dù sao thì hai bên cùng hợp tác phá hủy cung điện, các trưởng bối của tộc Ma Bất Tử thưởng đồ cho tiểu bối nhà mình, người ngoài như hắn có thể nói gì được chứ. Sau khi quay về các trưởng lão cũng sẽ thưởng thứ tốt cho Vu Chiến.
Lúc này, Vu Chiến nói tiếp: “Lê Hồng ngươi từ đầu tới cuối không giúp được cái gì, hiện tại ngay cả một câu giải thích cũng không nói, ôm hết công lao vào người, ha ha, ngươi còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?”
Vu Chiến nói xong, một trận ồn ào nổi lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lê Hồng.
Lê Hồng nghênh đón quá nhiều ánh mắt hoài nghi, thẹn quá hóa giận, quát: “Vu Chiến, ngươi bớt nói nhảm đi, lần này nếu không có ta thì sao có thể phá hủy được cung điện?”
Lê Hồng đã đâm lao thì phải theo lao, dù sao cha hắn cũng ở ngay bên cạnh, cha nhất định sẽ giúp hắn giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Vu Chiến nghe được lời này của Lê Hồng, lập tức sợ ngây người.
Hắn không ngờ rằng da mặt của Lê Hồng có thể dày tới như vậy, nói cái gì mà lần này nếu không có hắn thì sẽ không phá hủy được cung điện.
Bốn thanh niên Vu Thể giớ ở phía sau, cả thanh niên áo xanh và Quý Nhiên cũng rất ngạc nhiên, không thể không nói, người này ti tiện số hai thì không ai số một.
Da mặt phải dày đến thế nào mới có thể đem cái công lao không có chút quan hệ gì với mình ôm hết vào người.
Vu Chiến khôi phục lại tinh thần, chuẩn bị mở miệng chất vấn Lê Hồng cái này có quan hệ gì với ngươi à?
Cơ mà đã có người mở miệng trước Vu Chiến, giọng cười ha ha vang lên: “Vu Chiến, ngươi không thể nói như vậy, mặc dù Lê Hồng không đi vào, nhưng hắn cũng có góp sức phá hủy cung điện, nếu không có hắn ngăn cảm đám côn trùng kì lạ kia, hy sinh hơn mười người thì sao ta có thể thành công đi vào được.”
Người vừa lên tiếng kia, chính là Lục Trần.
Lục Trần không thể không lên tiếng, vừa nãy Lê Hoa ma quân đã truyền âm uy hiếp rồi.
Mặc dù Lê Hoa ma quân không dám ra tay giết chết sư muội, tránh việc kích hoạt đường lui mà Nhị sư phụ đã để lại, nhưng hắn có thể giấu sư đi.
Bất kể thế nào, cũng phải phối hợp với hắn.
Nghe Lục Trần nói vậy, Vu Chiến hơi ngẩn người.
Vu Chiến không hiểu, một Lục Trần ưu việt lúc ở trong cung điện, còn dám dọa Lê Hồng nếu dám nói thêm một câu nữa sẽ làm thịt hắn. Sao khi ra ngoài lại kinh sợ như thế.
Không lẽ kiêng kị lão già cấp bậc Thánh quân của Lê Hồng?
Chắc là khả năng này, dù Lục Trần có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một Nguyên Thần cảnh, nhất định không dám đắc tội với một vị Thánh quân.
Nhưng vì Lục Trần đã cứu mạng hắn nên Vu Chiến rất cương trực vẫn muốn nói cho rõ ràng.
Nói chung là theo Vu Chiến, chỉ cần Lục Trần nói cung điện là do hắn phá hủy, thì dù có vạch trần bộ mặt thật của Lê Hồng đi nữa, Lê Hoa ma quân cũng sẽ không dám làm gì hắn.
Hơn nữa nếu nói như vậy thì Vu Thể giới của hắn ở phía sau ngồi không à?
Lục Trần cười ha ha nói: “Vu Chiến huynh, sao phải tức giận, tuy trận kỳ đen là do hai ta cùng nhổ, nhưng là Lê Hồng giúp chúng ta ngăn lại bày trùng đen kia, nếu ngược lại là chúng ta ngăn bầy trùng đen thì Lê Hồng cũng có thể đi vào cung điện, hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy, ai nhổ trận kỳ cũng không quan trọng, quá trình cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả.”
Vu Chiến nghe Lục Trần nói xong thì rầu rĩ không vui.
Người trong cuộc cũng đã nói vậy rồi, hắn còn có thể nói gì được nữa.
Lê Hoa ma quân trên mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng lại kẽ gập đầu trong lòng, không tệ, tên này là một kẻ biết thức thời.
Lê Hồng cũng hoàn toàn thả lỏng, suýt nữa đã thân bại danh liệt, lần này chuyển nguy thành an, chắc chắn phụ thân đã nói gì đó với Lục Trần.
“Hừ, ngươi kiêu ngạo như vậy thì vẫn bị người khác khống chế thôi.” Lê Hồng vô cùng tự đắc nghĩ, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lục Trần càng thêm khinh miệt.
Nhiếp thánh vương thấy một màn tranh luận này, đã hiểu nguyên do, chắc là tiểu gia hỏa của Vu Thể giới thấy mình là người rút ra trận kỳ còn Lê Hồng chỉ hỗ trợ ngăn những con quái vật bên ngoài, cảm thấy công lao của mình lớn hơn nên mới không cam lòng đây mà.
Đây là cuộc tranh luận giữa các tiểu bối, hắn không cần bận tâm, nhìn về phía Lê Hoa ma quân, nói: “Nghỉ ngơi chỉnh đốn trong ba tháng rồi phá tòa cùng điện xám thứ hai, ta đi trước đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận