Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1422: Dự cảm không lành (2)

Bất kể là thân cây hay lá cây đều là màu đen kịt, nhưng lại lộ ra dao động sinh mệnh.
Trên Tử Vong thần thụ nở những bông hoa nhỏ màu trắng.
“Tử Vong thần thụ sao?” Lục Trần nhìn về phía cây phía trước, khẽ nói một câu.
“Không đúng, mặc dù ta cảm nhận được dao động sinh mệnh, nhưng tại sao lại không có ý thức?” Lục Trần nói thầm một câu.
Lục Trần không phải là lần đầu tiên thấy thực vật hệ thần thụ, ví dụ như Bồ Đề thần thụ ở Trung Châu vực, hoặc là Hỏa Diễm thần thụ ở Ngũ Hành tông đều là thực vật hệ sinh mệnh, chỉ là nắm giữ quy tắc không giống nhau mà thôi.
Bồ Đề thần thụ với Hỏa Diễm thần thụ đều có sinh mệnh và ý thức, có thể hóa thành hình người, lên cấp giống như người tu luyện.
Nhưng Tử Vong thần thụ này thì khác, hoàn toàn không có ý thức.
Tầm mắt di chuyển xuống, Lục Trần phát hiện dưới Tử Vong thần thụ có một quan tài màu bạc, mặt ngoài quan tài lượn lờ ánh sáng màu bạc nhàn nhạt như một chất lỏng chuyển động.
Bên trong quan tài truyền ra một luồng dao động sinh mệnh, còn có một luồng khí tức đáng sợ như có như không, luồng khí tức này suýt chút nữa khiến Lục Trần hít thở không thông.
“Trong quan tài có người!” Lục Trần chớp mắt, sao phía dưới Tử Vong thần thụ lại có một cỗ quan tài, sau đó mí mắt của hắn bắt đầu giật điên cuồng, có một dự cảm không lành.
Bên cạnh quan tài màu bạc có một thiếu nữ ngồi xếp bằng không nhúc nhích, bóng lưng mảnh khảnh tuyệt đẹp.
Thiếu nữ đó… không phải là thiếu nữ Hi thì còn ai.
Lục Trần đi tới, cảm nhận được từng tia bí lực tử vong tràn vào trong cơ thể thiếu nữ Hi thì giật mình, lẽ nào Tiểu Hi thật sự sắp thức tỉnh sao?
“Tiểu Hi!” Lục Trần kêu lên một câu nhưng hoàn toàn không có phản ứng, hắn thử dùng ngoại lực đánh thức lại phát hiện quanh người thiếu nữ Hi có một tầng lực lượng vô hình ngăn cách, tay hắn hoàn toàn không chạm tới được.
Tâm trạng Lục Trần thấp thỏm khó hiểu, dựa vào việc tên nhãi Tây Môn Vũ sợ hãi thiếu nữ Hi, còn nói đợi nàng khôi phục lại, ngay cả cơ hội tự sát bản thân cũng không có, nếu như thiếu nữ Hi tỉnh lại không nhận ra hắn thì làm sao đây.
Bản thân nhanh chóng chuồn đi trước hay là ở lại nơi này.
“Không quan tâm nữa, cho dù Tiểu Hi hồi phục trí nhớ, có lẽ sẽ nghe lời ta đúng không.” Lục Trần cắn răng nói, nhàn rỗi không có việc gì, hắn lập tức ngồi ở bên cạnh, nhìn hai tròng mắt của thiếu nữ Hi nhắm nghiền, chìm vào trạng thái tu luyện nào đó.
Trong lúc nhất thời, Lục Trần cũng không biết nên làm gì, ánh mắt nhìn về phía quan tài bạc bên cạnh.
Bên ngoài quan tài bạc này có một lớp chất lỏng màu bạc chuyển động, còn có từng tia năng lượng tử vong tiến vào bên trong theo khe hở của quan tài, một luồng khí cơ mạnh mẽ như có như không tản ra từ bên trong, luồng khí tức này rất khủng bố, ít nhất Vương Tôn cũng chưa từng chèn ép Lục Trần như vậy, hắn cũng không phải chưa từng cảm nhận khí tức của Vương Tôn.
Nếu như người bên trong quan tài không phải là Hoàng Tôn, vậy thì chính là một Đại Đế.
Ánh mắt Lục Trần hơi híp lại, suy đoán là một Đại Đế tu hành đạo Tử Vong nằm bên trong quan tài?
Bùm!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn truyền ra, chỉ thấy quan tài bay cao, rơi xuống xa xa.
Trong lòng Lục Trần run lên, người bên trong quan tài sắp đi ra ngoài rồi, nhưng đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Lục Trần là kẻ tài cao gan cũng lớn, dù sao thì Thánh Đế trong Sơn Hải giới muốn lấy mạng hắn cũng không được, bản thân có gì phải sợ, hắn lập tức đứng lên nhìn về phía quan tài, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức ngơ ngác tại chỗ.
Bên trong quan tài có một bóng dáng tuyệt đẹp nằm lẳng lặng, sắc nước hương trời, xinh đẹp phi phàm, da thịt trong suốt sáng bóng giống như thần nữ, trên người mơ hồ có một tia khí chất tôn quý vô song.
Một thân váy đỏ khéo léo phác họa ra đường cong lả lướt của cơ thể, uyển chuyển vô song, khiến Lục Trần nhìn đến ngây người.
Tầm mắt Lục Trần nóng rực nhìn nữ tử váy đỏ, cảm giác cả đất trời dường như mất đi màu sắc, trong mắt chỉ có nữ tử xinh đẹp váy đỏ tồn tại.
Nữ tử váy đỏ đẹp không thể bắt bẻ, thuộc loại mỹ nữ đỉnh cấp, khí chất thuộc loại thành thục quyến rũ, không hề thua kém sư phụ của mình, thậm chí còn xuất sắc hơn sư muội mấy phần, khiến Lục Trần có chút tò mò thân phận của đối phương.
Đôi mắt đẹp của nữ tử váy đỏ vẫn nhắm chặt giống như mỹ nhân đang ngủ, ngủ say yên tĩnh, Lục Trần cẩn thận kêu một câu: “Tiền bối.”
Nhưng đối phương đều không phản ứng giống như thiếu nữ Hi.
“Tiền bối, nếu như tỉnh rồi thì hãy kêu lên một tiếng.” Lục Trần tiếp tục kêu một câu, theo lý mà nói có lẽ đối phương đã tỉnh lại, dù sao thì quan tài cũng tự động xốc lên rồi.
Thấy đối phương không tỉnh lại, Lục Trần cũng không quấy rầy, chỉ lui về, yên lặng ngồi đó, không quan tâm đối phương nữa.
Mấy ngày sau, Lục Trần mở mắt ra, bởi vì hắn nhận thấy có người tiếp cận, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Lục Trần, đây là một nam tử có khuôn mặt xấu xí, nhưng khí tức lại không thể xem thường, là một Thiên Tôn.
“Thằng nhãi, ngươi chỉ là Chí Tôn cảnh, lại đi đến dưới Tử Vong thần thụ, thật sự khiến người ta bất ngờ đó!” Nam tử xấu xí nhìn Lục Trần một cái, kinh ngạc nói.
Hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấu cảnh giới của Lục Trần, chỉ là Chí Tôn cảnh, nghĩ đến hắn là cảnh giới Thiên Tôn cũng không dám ở lại nơi này quá lâu, đợi không được bao lâu.
Sở dĩ lần này hắn tiến vào chỉ là muốn xem Tử Vong thần thụ nở bao nhiêu hoa.
Lục Trần liếc mắt nhìn người đó, hoàn toàn lười phản ứng.
Nam tử xấu xí thấy một thằng nhãi Chí Tôn cảnh lại dùng thái độ này nhìn hắn, lập tức giận dữ, nhưng lại bị quan tài bên cạnh hấp dẫn rất nhanh, hắn dùng giọng điệu cực kỳ giật mình nói: “Quan tài này đã mở, là ngươi mở ra sao.”
Lục Trần nghe được lời của đối phương, hình như quan tài bạc này đã ở đây từ rất sớm.
Cho nên hắn nói: “Tự mở.”
“Tự mở?” Nam tử xấu xí hơi trợn tròn mắt.
Lục Trần hỏi một câu: “Quan tài này đã ở đây bao lâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận