Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1727: Quan tâm tiểu di tử

Bạch Hi không trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Trần mà nhếch miệng nói: “Đổi lại người khác muốn mời nàng xây dựng truyền tống trận, có lẽ rất đơn giản, nhưng đối với ngươi thì hẳn là rất khó.”
“Tại sao?” Vẻ mặt Lục Trần khó hiểu hỏi.
Bạch Hi nói: “Bởi vì ngươi từng đắc tội nàng, hơn nữa còn đắc tội rất nặng.”
Lục Trần nghe nói như thế, trong đầu lập tức nảy ra tên một người, sau đó sắc mặt khó coi giống như nuốt trứng thối, hỏi có tính thử dò xét: “Tiểu Hi, trận pháp đại sư trong miệng ngươi không phải là Nguyệt Nhan đấy chứ?”
Bạch Hi gật đầu cười, nói: “Đúng vậy, Nguyệt Nhan chính là trận pháp đại sư.”
Nghe vậy, Lục Trần hận không thể đập đầu xuống đất.
Bạch Hi khẽ cười một tiếng: “Nguyệt Nhan từng nhận được một bộ bí truyền trận pháp chí cao, hơn nữa thành công xây dựng trận pháp ở giữa hai giới, tiết kiệm thời gian so với xây dựng trận pháp bình thường, nếu như trận pháp cấp Đế bình thường truyền tống trong thế giới cần thời gian một tháng, nhưng trận pháp Nguyệt Nhan xây dựng lại chỉ cần mười ngày.”
Lục Trần khó có thể tin được, hắn thì thào tự nói: “Sao Nguyệt Nhan lại là trận pháp đại sư?”
Đổi lại bất kỳ một Thần Đế nào khác, hắn sẽ đi cầu xin giúp đỡ thì cũng có tỷ lệ thành công, duy chỉ có Nguyệt Nhan là không.
Bởi vì hắn đã đắc tội chết với tiểu di tử, kiểu gì cũng không làm hòa được...
Tỷ lệ đối phương sẵn sàng giúp xây dựng truyền tống trận gần bằng không.
Lục Trần lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Tiểu Hi, ngươi có thể giúp ta đi nói tốt với tiểu di tử được không?”
“Không thể!”
Bạch Hi giận trợn mắt liếc nhìn Lục Trần, nàng tức giận nói: “Một mình ngươi đắc tội thì tự mình đi nhận lỗi.”
Bạch Hi nói xong, nàng đứng dậy rồi rời đi, để lại Lục Trần buồn rầu tại chỗ.
Sau khi Bạch Hi đi, vẻ mặt Lục Trần khổ sở, nếu như sớm biết Nguyệt Nhan là trận pháp đại sư, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không đối nghịch với nàng, nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.
“Bỏ đi, vẫn là thử một chút, nói như thế nào ta cũng là tỷ phu nàng!” Lục Trần khẽ cắn răng, chợt hắn đứng dậy, đi về phía viện của Nguyệt Nhan.
Rất nhanh, Lục Trần đi tới viện Nguyệt Nhan ở, nhưng vẫn chưa đi vào, ở cửa đã nghe thấy tiếng chửi rủa liên tiếp, mắng tới mắng lui, đơn giản chính là mấy từ người quái dị, khốn kiếp, không có một chút lễ phép gì.
“Khụ khụ!”
Lục Trần vội ho một tiếng, nhắc nhở mình đến.
Nguyệt Nhan nghe thấy tiếng ho khan, nàng xoay người lại thì thấy một gương mặt khiến nàng cảm giác chán ghét.
Khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp của Nguyệt Nhan nhất thời đen lại, giọng điệu rắn chắc, từng chữ từng chữ nhảy ra từ trong miệng: “Người quái dị, ngươi tới chỗ của ta làm cái gì?”
“À thì, ta tới nói xin lỗi!” Lục Trần đi tới trước mặt Nguyệt Nhan, lần đầu tiên lộ ra vẻ nịnh hót.
Không đợi Nguyệt Nhan lên tiếng nói chuyện, trên mặt Lục Trần hiện ra vẻ áy náy nồng đậm, hắn trầm giọng nói: “Ta cẩn thận nghĩ rồi, ta là một nam nhân, hẳn là phải rộng lượng chút ít, không thể so đo với nữ nhân được, xét thấy hành động của ta chọc giận ngươi, khiến ngươi mất hứng, ở nơi này, ta thành tâm thành ý nói xin lỗi với ngươi.”
“Rất xin lỗi!”
Lục Trần nói xong, còn cúi sâu người với Nguyệt Nhan, dùng hành động này chứng minh thành ý của mình.
Nguyệt Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt dại ra.
Nguyệt Nhan bị động tác liên tiếp của Lục Trần làm kinh sợ, bởi vì nàng không thể tưởng tượng, nam nhân da mặt dày trước mắt lại có thể biết tới nói xin lỗi với nàng, đây là uống lộn thuốc sao?
Ước chừng kinh ngạc một lúc lâu, Nguyệt Nhan mới khôi phục tinh thần, cười lạnh không dừng nói: “Người quái dị, ngươi uống lộn thuốc sao?”
Nguyệt Nhan gần như không tin tưởng đối phương nói xin lỗi nàng, lẽ nào nổi lên âm mưu gì mà nàng không biết.
“Ừ ừ ừ, ta là người quái dị, ngươi là đại mỹ nữ, ngươi nói cái gì chính là cái đó!” Lục Trần nói tiếp lời của đối phương, vẻ mặt lấy lòng.
Xì!
Nguyệt Nhan hít sâu một hơi, mắt hạnh trợn tròn, từ từ lui về phía sau, làm sao thái độ người nào đó thoắt cái thay đổi tới 180 độ, khiến nàng có chút không nhận ra, chẳng lẽ người nào đó bị đoạt cái gì rồi, thế cho nên tính cách xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đổi lại giọng điệu người nào đó trước kia, lại gọi nàng là người đàn bà chanh chua, bây giờ lại chạy đến vuốt mông ngựa trước mặt nàng.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Giọng điệu Nguyệt Nhan lạnh lùng hỏi, nàng không tin, người nào đó thành tâm thành ý nói xin lỗi nàng, nhưng mà nàng lại không nghĩ ra, vì sao đối phương nói xin lỗi, chẳng lẽ là bởi vì tỷ tỷ nói chuyện giúp mình, đây thật có khả năng, nhưng mà cho dù tỷ tỷ ra mặt khiển trách đối phương, khiến hắn nói xin lỗi với hạt.
Cho dù tới nói xin lỗi, có lẽ cũng là vẻ mặt tâm bất cam tình bất nguyện, ngó ngó dáng vẻ người này, hoàn toàn là vẻ mặt tự nguyện, dáng vẻ vô cùng chân chó, không nhìn ra có người ép buộc hắn.
“Không làm cái gì, chỉ là tới xin lỗi ngươi!” Vẻ mặt Lục Trần thành thật nói: “Chúng ta là người một nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần làm quan hệ căng thẳng.”
“Không đúng, không đúng!” Nguyệt Nhan lắc đầu, đầu óc xoay tròn thật nhanh, thái độ người này thay đổi lớn, có lẽ là bởi vì có chuyện cầu xin trên người nàng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt xinh đẹp của Nguyệt Nhan khẽ run sợ, liếc mắt qua nam nhân, thử dò xét hỏi: “Ngươi, có chuyện cầu xin ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận