Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 633: Lục Thần kiếm

Lục Trần nói: “Thanh kiếm này đều đã rạn nứt, đụng vào là nát, ta cần nó làm gì?”
Lục Trần mới là không thèm một thanh kiếm nát như này.
Hơn nữa, một kiểm uy năng ba động cũng không có, khiến cho Lục Trần có cảm giác nó chỉ là một thanh kiếm vô cùng bình thường.
Vù!
Ngay tại thời điểm Lục Trần vừa nói ra, chỉ thấy thần kiếm cắm trên mặt đất rung động, ngàn vạn thanh kiếm bên trong mộ kiếm cũng bắt đầu lay động hàng loạt.
Tất cả những thứ này dường như có bất mãn đối với lời nói của Lục Trần.
Lục Trần chứng kiến dị tượng xung quanh, bên trong phúc động có ít nhất mấy ngàn thanh kiếm, vậy mà trong lúc này lại đồng thời lay động hết lên.
Ánh mắt Lục Trần lộ vẻ khác thường, chẳng lẽ nó chính là một thanh thần kiếm?
Nhưng cứ cho là thần kiếm thì nó cũng tàn tạ lắm rồi.
Lục Trần quay người đi trở về, nói: “Lão già, nếu như ngươi mà muốn thanh kiếm này thì để cho ngươi dùng đi, ta mới không thèm một thanh kiếm cũ nát.”
Nét mặt Lục Trần ra vẻ ghét bỏ cực kỳ, căn bản là không có đem thanh kiếm này đặt vào trong mắt.
Soạt soạt!
Tất cả kiếm bên trong mộ kiếm đều lung lay càng lúc càng lợi hại.
Cố Thiên Nhai trợn trắng mắt, nói: “Nếu như ta có thể cầm lấy thần kiếm thì còn có thể tới lượt ngươi sao?”
Mặc dù Cố Thiên Nhai là cung chủ của thế hệ này, tu vi là Thánh Vương đại thành, lĩnh ngộ kiếm ý cấp Thánh, đều có thể xông xáo thông hướng cổ lộ của Thượng Giới, tiến vào Cửu Thiên cuồn cuộn, nhưng mà so sánh với hạng người có chút kinh diễm trong lịch sử ở Kiếm Đế cung thì thiên phú vẫn còn kém xa mấy phần.
Chẳng hạn như hắn là nhân vật đi theo Kiếm Thần tiền bối, lúc trước hắn vẫn là một tiểu thấu minh, trải qua mấy vạn năm, cung chủ cứ một đời lại một đời sinh ra, từ chức, đi xông xáo cổ lộ, cuối cùng chịu đựng suốt tám vạn năm mới ngồi lên vị trí cung chủ.
“Không cầm nổi? Sao mà không cầm nổi?” Lục Trần nháy nháy mắt, nghi ngờ hỏi.
Cố Thiên Nhai nói: “Thần kiếm có linh, tự mình chọn chủ, ta đoán là do thiên phú của ta không đủ rồi.”
Cố Thiên Nhai đi tới, sau đó nắm chặt lấy chuôi kiếm, chuẩn bị rút thần kiếm lên.
Đúng lúc này, chỉ thấy thanh thần kiếm nội liễm lúc nào cũng có thể rạn nứt này đột nhiên chấn động, toả ra năng lượng màu đen loá mắt, đánh vào người Cố Thiên Nhai.
Bụp!
Chỉ thấy vị Cố Thiên Nhai này có cường giả Thánh Vương cảnh đại thành nhưng không có lấy một chút năng lực phản kháng, lập tức bị năng lượng bộc phát ra từ Lục Thần kiếm đánh bay, đụng vào vách núi đá.
Giờ khắc này, dường như toàn bộ Thiên Kiếm phong cũng qua một thoáng run rẩy.
Lục Trần chứng kiến một màn cực kỳ ngoài ý muốn này, đây đúng là một thanh thần kiếm thật.
Năng lực bộc phát ra như thế mà khiến một Thánh Vương đại thành bị thương.
Cố Thiên Nhai vuốt máu tươi trên khoé miệng một cái, nở nụ cười khổ sở, nói: “Ngươi thấy đấy, đây chính là uy lực của thần kiếm có linh tính, thấy chướng mắt ta cho nên đánh bay ta, ta có thể khẳng định năng lực của thần bên trong kiếm so với năng lực vừa mới bộc phát ra chắc chắn còn mạnh hơn gấp bội.”
Cố Thiên Nhai vừa nói xong đã thấy Lục Trần nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ quái, nhìn đến làm hắn rùng mình.
Toàn thân Cố Thiên Nhai run rẩy, nói: “Tiểu tử, ánh mắt ngươi là có ý gì?”
Lục Trần lười biếng mở miệng nói: “Lão già họm hẹm, không phải ngươi bị thận hư đấy chứ, dù sao thì ngươi cũng là một Thánh Vương đại thành, thế mà khí tức bạo phát của một thanh kiếm mẻ đã đánh bay ngươi rồi, ngươi cũng quá vô dụng đó.”
“Phụt!”
Cố Thiên Nhai trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, sau đó trừng to mắt, tức giận đến mức râu ria đều vểnh cả lên: “y chao ôi, tên tiểu vương bát đản nhà ngươi có phải muốn ăn đòn không? Thân thể lão tử rất tốt, ngươi mới hỏng thận, nói cho ngươi biết, với thân thể này của lão phu, một đêm bảy lần cũng không là vấn đề.”
Cố Thiên Nhai kém chút không bị lời nói của Lục Trần làm cho tức chết, lời nói của tên tiểu tử này rất là hỗn láo.
Cố Thiên Nhai nói xong, không ngờ là ánh mắt Lục Trần nhìn hắn càng cổ quái hơn, thậm chí còn có từng tia ghét bỏ.
“Ánh mắt này của ngươi lại có ý gì?”
Lục Trần nói: “Lão già xấu xa, ngươi cũng đã hơn mười vạn tuổi rồi, còn gây hoạ cho tiểu cô nương sao?”
“Phụt!”
Cố Thiên Nhai lại phun ra một ngụm máu, thật sự không muốn nói chuyện với tên khốn hỗn hào này nữa.
“Tiểu tử, đừng có làm trò cười nữa, ngươi thử rút thần kiếm ra xem, chỉ cần ngươi có thể rút ra thì thanh kiếm này sẽ là của ngươi.” Cố Thiên Nhai nhớ tới mục đích mang Lục Trần đến đây, thiếu chút nữa bị tên khốn này chọc tức làm quên cả mục đích ban đầu.
Lục Trần bĩu môi, nói: “Ta mới không có thèm một thanh kiếm mẻ.”
“Kiếm mẻ?”
Cố Thiên Nhai cảm thấy lời này cực kỳ chói tai, tức giận nói: “Thần kiếm, đây là thần kiếm chứ không phải kiếm mẻ, mặc dù thân kiếm rạn nứt nhưng mà uy lực mạnh hơn so với thánh khí, một thanh thần kiếm vô thượng như vậy ở trước mặt ngươi mà ngươi cũng không động tâm sao?”
“Chính ngươi thích nó thì tự mình cầm lấy đi.” Lục Trần lắc đầu nói.
Cố Thiên Nhai lập tức bị nghẹn lời, nếu bọn họ có thể cầm lấy thần kiếm thì đã không có phần tên hỗn đản này, nhưng căn bản là không có khả năng đó.
Dựa vào suy đoán của bọn họ, hẳn là thanh kiếm này muốn tự mình chọn chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận