Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 687: Thừa thế xông lên

Hắn chịu mọi đòn tấn công của những con cự tượng, thương tích đầy mình, không những thể xác rã rời mà tinh thần cũng bị tra tấn thê thảm.
Lục Trần lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt cực kỳ kiên định, kiếm thân quanh thân vẫn không tan, hóa thành những công kích sắc bén, tấn công vào đỉnh đầu của những con cự tượng.
Vài con cự tượng kêu lên, tạo ra từng đợt sóng âm cuồn cuộn, chỉ thấy kiếm khí xung quanh Lục Trần bay lên, công kích lại từng đợt sóng âm, từng khúc rã ra, hóa thành hư không, tiêu tán không thấy tâm hơi.
Ầm ầm!
Cự tượng giẫm vào không trung, khiến không gian chấn động, sức mạnh cực kỳ cuồng bạo như gió lốc đánh vào thân thể Lục Trần, khiến hắn nôn ra máu, đồng thời thân thể không chống đỡ nổi nữa ngã xuống.
Bên ngoài, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều rơi vào khiếp sợ.
Ba đỉnh sơn thế cuối cùng của Vạn Trọng phong thật đáng sợ.
Quý Nhiên và Tử Hằng thấy một màn như vậy cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng khó tin, phải công nhận là thực lực của Lục Trần rất mạnh, hắn có thể dễ dàng đè bẹp Vương cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn từng giết mấy tôn vương.
Một người mạnh đến thế vậy mà lại bị thương nặng vì một ngọn núi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy bộ dạng thê thảm như vậy của Lục Trần.
Lục Trần cảm giác như toàn bộ kinh mạch trong cơ thể sắp bị giẫm nát, thân thể truyền đến một trận đau đớn thấu tim gan khiến hắn gầm nhẹ, sau đó miễn cưỡng chống đỡ thân thể, vững vàng đứng trong không trung.
Lục Trần nhìn chằm chằm những con cự tượng trên bầu trời, thần sắc khó tin.
Đỉnh thứ bảy mươi chín, sao có thể khó đến vậy.
Trước khi đi tới ngọn núi thứ bảy mươi chín, Lục Trần hoàn toàn không để Vạn Trọng phong vào mắt, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng leo tới đỉnh tám mươi mốt, ai ngờ ba ngọn núi cuối lại khó như vậy.
Có lẽ, ba ngọn núi cuối mới là chướng ngại vật thực sự để thử tài.
Hai ngọn núi phía sau có lẽ còn khó hơn nữa.
Lục Trần tằng hắng một cái, vận dụng hết toàn bộ công pháp, khí tức tỏa ra vốn đã suy yếu bỗng chốc tăng lên, kiếm thế xung quanh lưu chuyển, cuối cùng tụ lại một chỗ. Lục Trần vừa niệm ngay lập tức có một tia kiếm ý được sinh ra từ trong hư không, dung hợp với kiếm thế.
Giữa thiên địa tựa như sinh ra một thanh thần kiếm, thần kiếm tràn ngập thần quang, sắc bén vô cùng, dường như có thể khai thiên tích địa.
Khi thanh kiếm thần kiếm này xuất hiện, nó tỏa ra khí tức kinh người, khiến cho một số vương giả đang xem trận chiến cũng phải hãi hùng khiếp vía.
Thần kiếm sừng sững giữa trời và đất, tiếng rít của nó làm rung chuyển cả trời đất.
Bàn tay Lục Trần đẩy ra, thần kiếm rít lên một tiếng dài, phóng thẳng lên trời, đâm vào vài con cự tượng.
Vài con cự tượng tỏa ra kim quang, toàn thân lấp lánh, tựa như sống lại, như thể có ý chí, tỏa ra một bức màn kim quang rực rỡ, muốn ngăn chặn sự công kích của kiếm thần.
Mũi kiếm và bức màn kim quang va chạm với nhau, nhưng nó không xuyên thủng được bức màn ánh sáng và đâm nát những con cự tượng kia.
Mấy con cự tương bắt đầu dùng bốn chân giẫm lên, sức mạnh cuồng bạo khiến trời rung đất chuyển, muốn đập nát thanh kiếm kia, cùng lúc đó sức mạnh của chúng nó không ngừng đánh xuống, khiến Lục Trần lại phun máu lần nữa.
“Phá cho ta.”
Lục Trần gầm nhẹ một tiếng, tinh khí thần bị đẩy đến cực hạn, thần kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ hơn, như có thể xuyên thủng mọi thứ.
Rắc rắc!
Cuối cùng một chuỗi âm thanh răng rắc êm tai vang lên, trên bức màn ánh sáng kinh người kia xuất hiện vài vết nứt.
Từ vết nứt vừa rồi, lan ra tạo thêm nhiều vết nứt giống như mạng nhện, thoáng cái vỡ ra.
Phòng ngự bị phá vỡ, thần kiếm không còn bị thứ gì ngăn cản, dưới sự thôi thúc của Lục Trần, không có gì là không thể phá vỡ, nháy mắt đã đâm xuyên qua từng con cự tượng. Tiếp đó, chỉ thấy thân thể của những con cự tượng vỡ nát như thủy tinh, hóa thành những mảnh vỡ màu vàng, sau đó từ từ tan biến.
Lục Trần thừa thế xông lên, tiếp tục khống chế kiếm thần sát phạt, xuyên thủng mấy con cự tượng, thần kiếm bộc phát sức mạnh xé rách khiến những con cự tượng nát bấy, không ngừng nổ tung trên không trung, hóa thành hư vô.
“Phá.”
Cùng lúc đó, ở khoảng cách hơn hai ngàn thước, rất nhiều người trông thấy cảnh này, đều cảm thấy vô cùng hồi hợp, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lục Trần thành công phá hết sơn thế của Thần Tượng phong.
Trong khoảng khắc Lục Trần phá vỡ sơn thế của Thần Tượng phong, áp lực được giảm xuống, thừa lúc sơn thế chưa dựng lại, thân thể hắn lóe lên, mượn gió lốc, lao thẳng lên trời, cuối cùng đứng vững trên đỉnh của ngọn núi thứ bảy mươi chín.
“Khụ.”
Lục Trần ho nhẹ một tiếng, đi đôi với việc phá vỡ sơn thế leo lên đỉnh là cảm giác vô cùng đau đớn, giống như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, toàn thân vô lực.
Lục Trần cảm thấy phá vỡ được sơn thế của ngọn núi này còn khó hơn việc chiến đấu với một Vương giả đỉnh phong.
Lục Trần cắn đầu lưỡi để khiến bản thân tỉnh táo lại, ngồi xếp bằng trên ngọn núi, từng đường sơn thế họp lại hòa làm một thể với hắn.
Phá vỡ được sơn thế đáng sợ như vậy cũng đạt được những thứ vô cùng tốt.
Sơn thế mà Lục Trần hấp thu chính nửa sơn thế phía trước, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thế xung quanh thân thể mình đang tăng lên nhanh chóng, trong phút chốc, tăng lên rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận