Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 678: Điểm tức giận tràn đầy (2)

Hai người không nói nên lời, sao Lục Trần lại có một cái danh hiệu như vậy, nghe được có khi còn tức chết.
“Minh Thương một hơi khiêu chiến 69 ngọn núi với thằng ị bậy, có phải quá nghịch thiên không?”
“Hai người đều nghịch thiên.”
Người xung quanh kích động nói, cảm giác giống như bọn họ là người lên đỉnh 69 ngọn núi vậy.
Lục Trần trên đỉnh núi 69 nhìn thấy Mai Tiêu, đối phương cũng mới tỉnh táo lại, thấy Lục Trần ngang hàng với hắn thì không có gì bất ngờ.
Thế là hai người nói chuyện vài câu, sau đó xuống khỏi ngọn núi thứ 69.
“Xong ở Vạn Trọng phong ta lập đi Đan Minh.” Lục Trần vừa đi vừa nói với Mai Tiêu.
“Ừm.”
Mai Tiêu khẽ gật đầu, không có gì bất ngờ.
“Lục Trần, ngươi gặp phiền phức.” Đột nhiên, Lục Trần nghe được một câu truyền âm, là Quý Nhiên truyền âm đến.
Phiền phức?
Hắn có thể gặp phiền phức gì?
Lục Trần khó hiểu, không chờ Quý Nhiên giải thích, xung quanh cũng có mấy ngàn người xúm lại, một đám người kích động hét lên: “thằng ị bậy, ngươi thật tuyệt vời, làm nở mày nở mặt người mười vực chúng ta.”
Lục Trần quả thực không dám tin vào lỗ tai mình.
Hắn bị gọi là thằng ị bậy.
Lần trước hắn cũng nghe được ba chữ thằng ị bậy, vốn cho rằng là gọi Minh Thương, không ngờ lại là gọi hắn.
Đợi một chút!
Chuyện gì vậy?
Lục Trần bỗng nhiên nghĩ đến, lần trước khi vừa tiến vào gia tộc u Dương, u Dương Ngọc Thường chiêu đãi hắn, hắn đứng lên nói một câu đi ị, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện lần đó.
Khả năng rất lớn.
Bởi vì những người này không biết tên hắn nên đã đặt cho hắn một danh hiệu vang dội.
“thằng ị bậy, thằng ị bậy, xin hỏi ngươi có dám chắc mình vượt qua được vị thiếu niên Chí Tôn Minh Thương này không?” Một đám thanh niên tràn đầy phấn khởi hỏi.
Trong phút chốc, điểm tức giận của Lục Trần lập tức tràn đầy.
Lúc này, Lục Trần thực sự vô cùng tức giận đến chết đi sống lại, từng lỗ chân lông trên người hắn đều toát ra lửa giận.
Đẹp trai nhất Thanh vực và đại ma vương đều là những danh hiệu cao cấp.
Khi đến Huyền vực lại trở thành một thằng ị bậy.
Bây giờ, Lục Trần muốn đánh người.
Và hắn đã thực sự hành động.
Lục Trần không khống chế được sự nóng nảy của mình, linh lực trong cơ thể điên cuồng bộc phát, tạo thành từng đợt khuếch tán ra ngoài giống như gợn sóng.
Lục Trần mạnh đến mức nào, từ trước đến giờ đã hạ gục mấy vị Vương, thực lực của hắn vô cùng kinh khủng.
Khí tức toả ra khiến những người xung quanh cảm thấy như đang đối mặt với uy áp của Vương giả.
Phù phù phù!
Trong giây lát, hơn chục người gần hắn nhất đã bị chấn động đến nỗi hộc máu và bay thẳng ra ngoài không chút do dự, một số người ở xa hơn thì máu cuồn cuộn trong cơ thể và rên lên vì đau đớn.
Lúc này, đám người vốn đang ồn ào kích động, thấy hơn chục người bị khí tức của Lục Trần đả thương cùng với hơn trăm người có khí tức không ổn định. Họ như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu mà tỉnh táo lại, sau đó nhìn Lục Trần với ánh mắt kinh hoàng.
Đây có phải là yêu nghiệt có tư cách lĩnh ngộ Thánh thế không, khí tức quá mức cường đại và mãnh liệt.
Trong lòng họ xuất hiện một ảo giác như thể đang đối mặt với một Vương giả khủng bố.
Khung cảnh đột nhiên trở nên im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mặt Lục Trần đen như đáy nồi, lồng ngực hắn gần như bị lửa giận thiêu đốt, trán nổi đầy gân xanh. Hắn gào lên với đám người xung quanh: "Lão tử không phải thằng đi bậy, lão tử chính là đại ca Huyền vực."
Ngay khi nói ra những lời này, cuối cùng mọi người cũng hiểu tại sao Lục Trần lại tức giận.
Danh xưng thằng ị bậy quả thực có gì đó rất không ổn.
Ai lại muốn có một danh hiệu như vậy, nhất là một tồn tại cấp yêu nghiệt.
Tuy nhiên không biết là do ai truyền ra, ai cũng nghĩ đối phương tên là thằng ị bậy nên mới gọi như vậy.
Lục Trần di hình đổi ảnh, đột nhiên vọt tới nắm lấy cổ áo người nào đó, trực tiếp nhấc người đó lên, cả giận hỏi: "Mẹ nó ai là người lan truyền danh hiệu này?"
Dù sao người bị nắm cũng là một hoàng tử hoàng triều, nhưng lại bị khí tức của Lục Trần chèn ép cho không thở nổi. Hơn nữa, ánh mắt của Lục Trần tràn đầy sự thô bạo khiến hắn sợ đến mức sắc mặt tái nhợt đi, run rẩy nói: "Không, không biết. Tất cả mọi người đều gọi vậy nên ta, ta cũng gọi như vậy."
"Nhớ cho kỹ, gọi ta là đại ca Huyền vực." Lục Trần nhả từng chữ một với sắc mặt xanh mét.
"Đại, đại ca Huyền vực." Vị hoàng tử hoàng triều run rẩy kêu lên.
Lục Trần dùng vẻ mặt dữ tợn quét qua đám người, những người chạm phải ánh mắt của hắn đều mất tự nhiên quay đi chỗ khác, không dám đối diện.
"Nhớ kỹ cho lão tử, nếu ai còn dám gọi ta là thằng ị bậy thì tự gánh lấy hậu quả." Lục Trần dùng giọng điệu lạnh băng đe doạ, nhưng không một ai có mặt tại đây dám phản bác. Tất cả bọn họ đều bị doạ dưới lửa giận của Lục Trần.
"Bây giờ cút ngay cho lão tử!" Lục Trần lại gầm lên.
Rầm.
Phù phù, tất cả mọi người xung quanh đều giải tán.
Những người còn ở lại đây là những người Lục Trần quen thuộc như Quý Nhiên, Tử Hằng, Đường Thiên Vũ, Mai Tiêu, v.v.
Đường Thiên Vũ cũng vừa mới biết đến biệt hiệu của Lục Trần. Nàng đứng cách đó không xa, trên gương mặt có một đôi mắt đẹp cùng ý cười hiện trên môi, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ mang một loại phong tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận