Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1111: Phân chia cảnh giới tu hành

Lúc một quyền của khí linh đánh đến, lông mao toàn thân Lục Trần dựng đứng, một cảm giác khiếp sợ nồng đậm truyền khắp toàn thân.
Bịch!
Ánh mắt Lục Trần kịch liệt đau đớn, hạt quy tắc Hư Không quanh thân hỗn loạn, thân thể nhoáng cái từ thế giới thứ nguyên trở về hiện thực.
Bên ngoài, ngay lúc Liễu Khuynh Thành bọn họ không biết làm sao khi Lục Trần biến mất thì đột nhiên Lục Trần ngã xuống từ không gian, bay ngược trăm ngàn dặm.
Bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn lấy nhau, sau đó Lục Trần bay qua đây, khi nhìn thấy một mắt của Lục Trần như gấu trúc thì không khỏi buồn cười.
Liễu Khuynh Thành che miệng cười nói: “Sư huynh, mắt của ngươi…”
Lục Trần đen mặt, nói: “Đừng nhắc nữa.”
Lục Trần hơi buồn bực, khí linh đó thoạt nhìn như đứa trẻ, ai ngờ lại mạnh như vậy, trực tiếp đánh tan hạt hư không xung quanh hắn, làm cho hắn ngã quay về hiện thực, mà một quyền bản thân nhận được, bây giờ còn mơ hồ đau đớn, nếu như không ngoài dự liệu, có lẽ hiện tại đã sưng thành màn thầu.
Lục Trần vận chuyển công pháp luyện hóa tụ huyết, nhưng nơi bị sưng lên có để lại lực lượng quy tắc, hoàn toàn không luyện hóa được.
Đám người Cảnh Tử Mặc, Tiêu Dao thấy mắt của Lục Trần sưng lên thì tràn đầy kinh ngạc, thân thể Lục Trần mạnh trước nay chưa từng có, rốt cuộc vừa nãy Lục Trần đã gặp phải phiền phức gì, thể phách mạnh như vậy cũng bị đánh bầm đen mắt.
Xem ra người đánh hắn rất khủng bố.
Yến Tử Hiên bước đến, tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Sư đệ, không lẽ ngươi đã gặp được khí linh của Hư Không Thành Bảo đó chứ.”
Đầu tiên là Lục Trần đột nhiên biến mất, ngay cả thần niệm cũng không thể thăm dò, Yến Tử Hiên suy đoán Lục Trần đã lĩnh ngộ được quy tắc Hư Không, rất có thể đã gặp được khí linh của Hư Không Thành Bảo.
Vết thương trên mắt của hắn khả năng lớn là do khí linh đánh.
“Ừm!”
Lục Trần gật đầu, sau đó thúc giục quy tắc Hư Không, sử dụng cơ thể hoàn toàn hư hóa, lần nữa tiến vào thế giới thần bí đó.
Lục Trần nhìn quanh một lượt, không thấy khí linh, bóng dáng chợt lóe bay về phía thành trì to lớn xa xa, vừa mới tới gần, một cảm giác khiếp vía hãi hùng truyền đến.
Nơi này giống như thành trì treo lơ lửng, kiến trúc dựng đứng, phố lớn ngõ nhỏ đều có, nhưng thi thể lại chồng chất như núi dưới mặt đất, máu tươi thành sông, vẫn chưa khô cạn, mùi hôi thối ngút trời.
Thi thể nhiều đến vô số, trong đó có một phần thi thể tuy đã chết nhưng thân thể bất diệt, tản ra khí cơ cực kỳ đáng sợ, quy tắc xung quanh thi thể hỗn loạn, hóa thành một sát tràng, nếu như tùy tiện bước vào bên trong, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Trần nhìn thấy một thi thể vạm vỡ, rất cao lớn, hơn hai mét, dáng người hùng vĩ đến cực điểm, ấn đường có một lỗ máu sáng, đây là vết thương trí mạng, trong tay người chết có một thanh kiếm đâm xuyên qua một con mãnh thú như hổ trước mặt.
Thi thể này tràn ngập khí cơ đáng sợ như có như không, nhưng người này sớm đã chết không biết bao lâu.
“Đây là một Đại Đế!” Một âm thanh già nua vang lên bên cạnh Lục Trần.
Bên cạnh Lục Trần lơ lửng một chùm sáng hiền hòa, bên trong có một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, chính là khí linh của Hư Không Thành Bảo.
Khí linh lần nữa gặp Lục Trần, không có tức giận, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn vô số thi hài trong thành trì, trong mắt có tiếc nuối, cũng có thù hận.
“Đại Đế, là cường giả thuộc cấp bậc nào?” Lục Trần lẩm bẩm nói.
Mấy sư phụ của hắn hình như đều là Đế, đặc biệt là tam sư phụ Kha Dĩ Nhu hình như là một Thiên Đế, phong hoa tuyệt đại, là Thiên Đế vô thượng quan sát toàn bộ Sơn Hải giới, được thế nhân xưng là Đại Mộng Thiên Nữ.
Nhưng Lục Trần vốn không hiểu rõ cảnh giới phía dưới Thiên Đế.
Khí linh mở miệng nói: “Cường giả trên Thiên Tôn, quy tắc hóa đạo, nắm giữ bản nguyên đại đạo thật sự, đại đạo hóa lĩnh vực, xưng là cảnh giới Đại Đế.”
“Cấp bậc này thuộc chiến lực cấp cao ở Sơn Hải giới, có thể khai tông lập phái, xưng bá một phương, bất kỳ một Đại Đế nào đều là nội tình nhân tộc, năm đó có ba mươi sáu Đại Đế chết trận.” Khí linh hư không vừa nói, vừa rơi huyết lệ.
Năm đó Ninh Thiên Quân phản bội đã ảnh hưởng rất lớn, ngoại trừ mấy nhân vật cái thể bỏ mình, còn có trăm vạn tinh nhuệ Sơn Hải giới chôn cùng.
Trong trăm vạn tinh nhuệ, yếu nhất đều là Thánh Vương, đây là một nhánh quân đoàn Thánh Vương tập hợp tinh nhuệ nhất của Sơn Hải giới, ngoại trừ binh sĩ bình thường là Thánh Vương thì còn có nhân vật Thánh Tôn, Thiên Tôn…
Mà cảnh giới Đại Đế là quân đoàn trưởng thống lĩnh trăm vạn tinh nhuệ.
Năm đó Hư Không Thành Bảo bị vây, mấy Hoàng tộc, hơn mười Vương tộc Thiên Yêu giới ra tay, trận chiến đó, trăm vạn người nằm xuống, máu đổ không ngừng, là trận chiến thảm nhất Sơn Hải giới.
Trăm vạn anh linh vẫn đang dừng chân ở chiến trường bên ngoài, chưa có ngày về.
Lục Trần tiếp tục hỏi: “Hư Không chi chủ là cấp bậc gì, cũng là Đại Đế sao?”
Tô Mục Đồng đã từng nói Hư Không chi chủ xếp vị trí thứ mười trên Đế bảng, nên Lục Trần suy đoán có lẽ là cảnh giới Đại Đế.
Khí linh Hư Không Thành Bảo lắc đầu, nói: “Không phải, Hư Không chi chủ là cường giả Thánh Đế đỉnh phong, vô hạn tiếp cận Thiên Đế cảnh, Đế như Hư Không chi chủ rất ít ở Sơn Hải giới.”
Cảnh giới cuối cùng của người tu hành ở Sơn Hải giới là Thiên Đế cảnh, cảnh giới như vậy thật sự đứng ở tuyệt đỉnh một giới, mỗi một người đều có ảnh hưởng rất sâu, lại được xưng là đại năng tuyệt thế, cường giả cấp bậc này ở Sơn Hải giới cộng lại chưa đến mười người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận