Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1681: Làm gì có nhiều yêu cầu như thế!

Ban đầu hắn vừa tới Thần giới thì gặp phải phần lớn dị tộc Thâm Uyên, lúc ấy hắn còn thấy kỳ quái, bàn về trình độ hoàn chỉnh, Thần giới hoàn chỉnh hơn nhiều so với Sơn Hải giới, tại sao lại có phần lớn Thần Hoàng dị tộc tiến vào Thần giới, nghe nói cấp bậc Chúa tể cũng có thể dễ dàng đi tới Thần giới, chẳng lẽ Thần giới không có ý chí sao?
Bây giờ mới hiểu được, thì ra là Thâm Uyên giới làm tế đàn nào đó, có thể ảnh hưởng ý chí Thần giới, khiến nó rơi vào giấc ngủ say.
Chỉ có phá hủy tế đàn mới có thể đánh thức ý chí.
Bởi vì gặp phải áp bách của Tà Thần, Lục Trần cần lượng lớn thần hỏa, lần trước nhóm người Tây Môn Vũ cũng đã nói, Thâm Uyên giới có phần lớn thần hỏa, trong khoảng thời gian này Lục Trần suy nghĩ, rốt cuộc nên mạo hiểm đi vào Thâm Uyên giới không, cho tới bây giờ, cuối cùng hắn nhận thức rõ định vị của mình, không mạo hiểm đi Thâm Uyên giới.
Bởi vì cấp bậc của Võ Thần quá kinh khủng, thúc giục một pháp bảo Tạo Giới cảnh cũng không tạo được tác dụng gì.
Cái con thằn lằn lớn của Thâm Uyên giới kia, ngay cả Võ Thần cũng không phải là đối thủ của nó, lớn mạnh đến không thể tưởng tượng, nếu như hắn tiến vào Thâm Uyên giới rồi gặp phải con thằn lằn lớn đó, vậy sẽ chết vô cùng thảm.
Nhưng bây giờ Thần Đế của cả Thần giới xin hắn, khiến hắn tiến vào phá hủy tế đàn Thâm Uyên giới.
Lục Trần không biết nên đồng ý hay không, suy cho cùng chuyện này quá mạo hiểm.
Nếu như không đồng ý, nhóm Thần Đế này có thể thẹn quá thành giận, ra tay với hắn không.
Võ Thần thấy Lục Trần im lặng, cũng không nóng lòng giục Lục Trần quyết định, chuyện đi tới Thâm Uyên giới phá hủy tế đàn này hết sức mạo hiểm, cho dù đối phương không đồng ý thì cũng hợp tình lý.
Võ Thần nói: “Tiểu hữu, chuyến đi Thâm Uyên giới này, không phải để ngươi đi một thân một mình, ta sẽ phái Võ Minh hỗ trợ ngươi.”
Thần Đế còn lại đều cất giọng nói: “Đúng vậy, bọn ta sẽ phái một nhóm người theo ngươi đi vào, hỗ trợ ngươi hành động, không thành công cũng không sao cả.”
Lục Trần có phần kinh ngạc liếc nhìn Võ Thần, tiền bối này cũng là một kẻ ngoan độc, Võ gia muốn Thần Vương cấp bậc gì mà không phái ra được chứ, cấp Thần Vương vô địch có thể tìm ra cả một hang ổ đến đây, lại một hai phải phái cháu ruột mình tiến vào Thâm Uyên giới, đây là muốn đại nghĩa diệt thân sao?
Sau đó, Lục Trần lại liếc nhìn Thần Đế Hi, nàng cũng nhìn hắn, vẻ mặt rất thờ ơ.
Sau vài giây, Lục Trần chuyển ánh mắt, nhìn Võ Thần nói: “Tiền bối, ta bằng lòng đồng ý với các ngươi đi mạo hiểm, chỉ là ta có vài yêu cầu nho nhỏ.”
“Ngươi nói đi!” Võ Thần cười nói.
Người xung quanh thấy Lục Trần đồng ý, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Lục Trần liếc nhìn Hỏa Thần, nói: “Lần trước bởi vì một vài nguyên nhân nên ta tiến vào Hỏa ngục, bởi vì vừa tới Thần giới, không biết thần hỏa của Hỏa ngục là Hỏa Thần tiền bối, còn tưởng rằng là thứ hoang dại, cắn nuốt vài cái, thế nên ta hi vọng từ sau khi trở về Thâm Uyên giới, Hỏa Thần tiền bối không thể níu lấy chuyện này không buông.”
“Được!”
“Có thể!”
Lời nói của Lục Trần vừa dứt, Thần Đế xung quanh lao nhao nói.
“Này, các ngươi còn chưa hỏi ý kiến của ta đó?” Hỏa Thần ở bên cạnh bất mãn hét lên, bọn hàng này đúng là ép người quá đáng, không hỏi ý kiến của hắn lại thay hắn quyết định.
“Ngươi có ý kiến à?” Mọi người nghe thấy lời nói của Hỏa Thần, từng ánh mắt tràn đầy áp bách rơi trên người hắn, khiến áp lực của hắn lớn như núi.
“Không… không có ý kiến.” Hỏa Thần lập tức nói, rất tuân theo bản tâm.
“Thứ hai, trong hôn lễ lúc trước, Hỏa Thần tiền bối là một Thần Đế, không có chút phong phạm tiền bối, ra tay với một Thần Vương nho nhỏ như ta, chuyện này khiến ta có chút bóng ma tâm lý trong lòng, thế nên, ta hi vọng Hỏa Thần tiền bối nói một câu xin lỗi với ta.” Lục Trần nhìn Hỏa Thần tiếp tục nói.
“Cái gì, muốn ta xin lỗi ngươi?” Hỏa Thần nhìn chằm chằm Lục Trần.
Hỏa Thần sắp tức cười, tiểu tử này cũng quá có voi đòi tiên đi, không chỉ có suy nghĩ xóa bỏ món nợ cắn nuốt thần hỏa của hắn, còn muốn một Thần Đế như hắn nói xin lỗi.
Hắn là người bị hại, còn phải nói xin lỗi với người ăn trộm.
“Nếu như Hỏa Thần ngươi có ý kiến, không ngại nói một chút.”
Chín ánh mắt xung quanh rơi vào trên người Hỏa Thần.
“Các ngươi, các ngươi…” Khuôn mặt Hỏa Thần bi phẫn, bọn hàng này có cần lấy thế đè người như vậy không.
“Xin, xin lỗi.” Dưới dâm uy của chín Thần Đế, Hỏa Thần nói xin lỗi với Lục Trần, chỉ là tâm bất cam tình bất nguyện.
Hỏa Thần tức đến nghiến răng, tên tiểu tử thúi này cần ăn đòn thật mà, vì sao luôn nhằm vào hắn.
“Thứ ba, ta cần một chút lá trà ngộ đạo, dùng để tăng đạo.” Lục Trần nhìn Võ Thần nói.
Hỏa Thần lau mồ hôi lạnh, hắn còn tưởng tiểu tử này sẽ khiến hắn lấy mấy đóa thần hỏa còn sót lại trong Hỏa ngục, cũng may, đổi lại những người khác vơ vét tài sản đi mất.
“Không thành vấn đề.” Võ Thần rất sảng khoái đồng ý, ném một hộp ngọc, nói: “Bên trong có một trăm lá trà ngộ đạo, cho ngươi cả.”
Vẻ mặt Thần Đế xung quanh kinh ngạc nhìn Võ Thần, lần này Võ Thần ra tay thật hào phóng, lại cho thanh niên trăm lá trà võ đạo.
Võ Thần tiếp nhận ánh mắt xung quanh, cười khổ một tiếng: “Có lẽ sau đó không lâu, Võ gia sẽ không tồn tại nữa, đây cũng là một chuyện cuối cùng ta làm vì Thần giới trước khi đi, hi vọng sau khi ta gặp nạn, các vị có thể trông nom hậu bối Võ gia một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận