Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1210: Kiếm Đế

Mặt mũi Liễu Mục nghiêm túc, gằn từng chữ nói: “Tiền bối Trịnh Thuần Quân Kiếm Đế.”
“Vận khí sư đệ ngươi không tệ, Trịnh Thuần Quân tiền bối vừa lúc đang nghỉ ngơi, từ Giới thành trở về đại bản doanh, hắn đang tu luyện ở đại bản doanh.”
“Trịnh Thuần Quân.” Lục Trần nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó đôi mắt khẽ co rút lại.
Lục Trần biết người này là người nào, hắn từng xem thủy tinh kí ức có liên quan Kiếm Đế cung, ghi lại vài cường giả nổi tiếng của Kiếm Đế cung.
Trịnh Thuần Quân trong miệng Liễu Mục chính là một trong những cường giả cực kỳ nổi tiếng của Kiếm Đế cung.
Đối phương đi theo quy tắc kiếm đạo vào Thánh Vương, hiện nay có kiếm ý cấp Đế hậu kỳ, tu vi đỉnh Thánh Đế, là nhân vật đầu sỏ uy chấn Sơn Hải giới, cũng là một trong hai người lớn mạnh nhất Kiếm Đế cung hiện tại, danh xưng Thuần Quân Kiếm Đế như sấm bên tai ở Sơn Hải giới, danh tiếng của hắn đạt đến mức thiên hạ không người nào không biết quân.
Người của Kiếm Đế cung lĩnh ngộ được kiếm ý cấp Đế chưa đến mười người, phần lớn đều ở sơ kỳ, cũng chính là kiếm ý màu vàng nhạt, còn kiếm ý cấp Đế hậu kỳ, gần như diễn biến thành màu vàng ròng, có thể tạo thành tổn thương đối với Thiên Đế.
“Ta có thể đi gặp tiền bối này.” Khuôn mặt Lục Trần đầy mong đợi.
Mặc dù nói bối cảnh của hắn rất lớn, phía sau có ba Thiên Đế, hai sư phụ của đỉnh Thánh Đế, nhưng thành tựu của hai người này gần như có thể có địa vị ngang hàng với Thiên Đế, địa vị cao đến dọa người, nếu như đối phương không cho phép bất kỳ kẻ nào bái kiến thì hắn cũng không có cách.
Liễu Mục mỉm cười nói: “Thuần Quân tiền bối là một người vô cùng lương thiện, thích chăm sóc hậu bối có tiềm lực, sư đệ ngươi đừng áp lực quá lớn.”
Liễu Mục đứng dậy, nói: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Thuần Quân tiền bối.”
Liễu Mục dẫn Lục Trần rời đi, đi về phía nơi ở của Trịnh Thuần Quân tiền bối.
Trịnh Thuần Quân sống ở trên một ngọn núi cảnh sắc đẹp đẽ, chỉ thấy trên ngọn núi đẹp đẽ này bao phủ một tầng kiếm ý màu vàng, kiếm ý màu vàng gào thét giữa thiên địa, nổi lên cơn gió lốc màu vàng kinh người, giống như muốn cắn nuốt không gian.
Ánh mắt Lục Trần nhìn chằm chằm ngọn núi bị kiếm ý màu vàng phía trước bao phủ, không chỉ cảm nhận được uy áp kiếm đạo vô cùng khủng bố, hơn nữa kiếm ý màu vàng chi chít giống như thần quang, nhìn chằm chằm lại khiến ánh mắt của hắn xuất hiện cảm giác đau nhói.
“Kiếm ý quá khủng khiếp!” Lục Trần không tự chủ di chuyển tầm mắt, không dám nhìn thẳng kiếm ý màu vàng.
Chỉ nhìn chằm chằm hai giây, ánh mắt của hắn đã đầy máu.
Rất nhiều đệ tử xung quanh bọn họ ngồi tu luyện dưới đất.
Đây là kiếm đạo do bản thân Trịnh Thuần Quân Kiếm Đế giải phóng, cho tiểu bối Kiếm Đế cung tham khảo, kiếm ý cấp Đế hậu kỳ rất quan trọng đối với kiếm tu, tu luyện ở đây một ngày đều sẽ có thu hoạch không rẻ.
Cơ hội có thể hiểu được kiếm ý cấp Đế này lại không có bao nhiêu, phải đến khi Kiếm Đế nghỉ định kỳ mới có.
Liễu Mục giải phóng kiếm ý cấp Thánh viên mãn, chống cự áp lực tràn ngập không trung, dẫn Lục Trần đi lên núi.
Đại khái phi hành hơn mười phút đồng hồ thì lên đến trên núi.
Lục Trần từ xa đã thấy một đỉnh núi dốc đứng, một lão già mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng.
Lão già mặc hắc bào ngồi xếp bằng không nhúc nhích, kết nối kiếm ý màu vàng trời đất, kiếm ý àu vàng trên vòm trời không ngừng rủ xuống đi vào thân thể, gió lốc màu vàng xung quanh gào thét.
Lão già mặc hắc bào này chính là một trong hai tồn tại lớn mạnh nhất hiện nay của Kiếm Đế cung, đang rèn luyện kiếm ý của mình.
Có lẽ cảm thấy có người đến gần, lão già mặc hắc bào Trịnh Thuần Quân mở hai mắt, đôi mắt của hắn là màu vàng, vô cùng sắc bén, bắn ra hai đường tia chớp màu vàng.
Âm thanh ầm rắc truyền ra, hai tia chớp màu vàng một đường xẹt qua nơi nào giống như thủy tinh bể nát, không gian hư vô vỡ nát.
Lục Trần đứng ở đằng xa, nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
“Chỉ có một ánh mắt làm vỡ nát không gian.”
Một màn này tạo thành lực công kích rất lớn đánh vào nội tâm của hắn, nhất là khí tức trên người đối phương quá kinh khủng.
Mặc dù không nhằm vào hắn, nhưng mà dưới khí tức mênh mông này, hai chân Lục Trần đều đang nhũn ra, không khống chế run cầm cập.
Đây chính là một cảnh giới ở đỉnh Thánh Đế, đồng thời là tồn tại lớn mạnh của kiếm ý cấp Đế hậu kỳ bên người, dễ dàng giải phóng một luồng uy áp trên người.
Người Trịnh Thuần Quân cao khoảng tám thước, thân thể gầy gò, đôi mắt tang thương như mũi đao, không tức giận tự uy, giơ tay nhấc chân, cũng mang theo một luồng khí tức khiến trời đất run rẩy.
Hai chân Lục Trần như rùng mình lay động, hoàn toàn là theo bản năng, căn bản không khống chế được, liếc mắt nhìn Liễu Mục bên cạnh, thực hiện động tác giống như hắn.
Hai người bọn họ đứng ở trước mặt Trịnh Thuần Quân, chân run rẩy như đang nhảy múa.
Một đôi mắt vô cùng uy nghiêm nhìn sang, quét nhìn hai người, giờ khắc này, hai người thừa nhận áp bách vô hình, dường như vũ trụ sụp xuống, đập lên thân người, đây là một luồng khí tức sợ hãi khiến người ta run sợ.
Lục Trần cảm giác ánh nhìn này xem thấu toàn thân hắn.
May mà Trịnh Thuần Quân chỉ là nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, đồng thời thu lại khí tức mà trên người phóng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận