Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 741: Nguyên Hán rất vui khi phục vụ cho ngươi (2)

“Nếu không muốn khai chiến thì lập tức cút cho ta!”
“Đã nói rồi, không phải ta đến tìm ngươi, là lão bản này tìm ngươi có việc!” Nguyên Hán chỉ chỉ Lục Trần.
“Tìm một nơi yên tĩnh, ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Lục Trần nhìn thoáng qua Thánh Quân của Hoàng Cực tông, dùng giọng điệu bình thản nói.
Ngay cả đối mặt với một cường giả cấp bậc Thánh Quân, Lục Trần vẫn thong dong bình tĩnh như vậy, mang theo giọng điệu của người cấp trên nói chuyện với cấp dưới.
Thánh Quân Chu Đỉnh của Hoàng Cực tông thấy một thanh niên Vương cảnh dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, một luồng thánh uy áp bách về phía Lục Trần.
Nguyên Hán phất tay, triệt tiêu uy áp của Chu Đỉnh, giọng điệu hơi cổ quái nói: “Chu Đỉnh, nếu như muốn mang đến tai họa diệt tông cho Hoàng Cực tông, vậy cứ việc ra tay đi.”
Mặc dù Nguyên Hán không biết thân phận của Lục Trần, hơn nữa đối phương cũng phủ quyết đến từ năm thế gia lớn luyện đan của thành Đan Minh, nhưng có thể lấy ra năm viên đan dược cửu phẩm tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, là nhóm thế lực có năng lượng tiêu diệt Vô Lượng cung cùng với Hoàng Cực tông.
Nếu như trong nhà có Đan Thánh thập phẩm tọa trấn, đại diện cho quan hệ cực kỳ lớn mạnh, có thể kéo đến một đám tay chân Thánh Vương.
Chu Đỉnh nghe được lời của Nguyên Hán, khí tức trì trệ, sau đó trong lúc vô hình thánh uy tản đi.
Con ngươi của Chu Đỉnh âm trầm bất định, nghe ẩn ý của Nguyên Hán thì thanh niên này có lai lịch lớn, hắn nhìn chằm Lục Trần cả nửa ngày, khí chất của đối phương đúng là bất phàm, anh tuấn bất phàm, mặt mày vô song, đặc biệt là ánh mắt thanh tịnh, mơ hồ có mấy phần uy nghiêm.
Ánh mắt của đối phương nhìn hắn giống như nhìn người bình thường, hoàn toàn không có chút kính sợ nào cả.
Chu Đỉnh có chút không đoán được thân phận của đối phương, suy nghĩ mấy giây, thái độ không còn như vừa rồi, lãnh đạm nói: “Đi theo ta.”
Chu Đỉnh dẫn theo hai người họ tiến vào một gian mật thất trong phòng đấu giá được trận pháp bao bọc.
Chu Đỉnh dừng bước chân lại, ánh mắt nhìn Lục Trần, nói: “Các hạ có thể nói ra ý rồi.”
“Ngươi trở về Hoàng Cực tông một chuyến, dẫn năm Thánh Vương của Hoàng Cực tông đến Ninh thành, nhưng cần đến một cách bí mật, đến lúc đó ta sẽ có dặn dò!” Giọng điệu Lục Trần tùy ý nói.
Hoàng Cực tông tổng cộng có năm Thánh Vương, là năm cường giả mạnh nhất Hoàng Cực tông.
Lần này không cần Thánh Quân mà chỉ cần Thánh Vương, cho nên Lục Trần gọi đối phương dẫn năm Thánh Vương đến.
Chu Đỉnh nghe được lời của Lục Trần, cả người chìm vào trạng thái lờ mờ.
Lỗ tai xảy ra vấn đề rồi sao? Hay là nghe nhầm?
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt Chu Đỉnh lại lạnh lẽo nhìn lấy thanh niên trước mặt, khẩu khí của đối phương rất lớn, vậy mà lại bảo hắn dẫn toàn bộ Thánh Vương của Hoàng Cực tông đến.
Lục Trần cho rằng hắn là ai, là thứ gì, cho dù là thiếu chủ của năm tộc lớn ở Huyền vực thì cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
“Người thanh niên, ngươi không biết trời cao đất dày nên đang nói đùa sao?”
“Đại nhân vật Thánh Vương của Hoàng Cực tông có địa vị tôn quý, đâu thể để ngươi điều động, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Bây giờ lập tức đến từ đâu thì về lại đó, đừng chắn trước mặt ta, chướng mắt!”
“Cho ngươi ba giây…”
Chu Đỉnh châm chọc như bắn liên hồi, nhưng lúc nhìn thấy lệnh bài đối phương cầm trong tay cùng với cảnh xung quanh, khiến giọng điệu của hắn đột nhiên trì trệ.
Lệnh bài trong tay đối phương lớn bằng lòng bàn tay, màu lam, như một miếng ngọc thạch trong suốt phát sáng.
Lục Trần thúc giục lệnh bài trong tay, ánh sáng màu lam lập tức mãnh liệt, chỉ thấy vô số ánh sáng màu lam hội tụ lại với nhau, ngưng tụ ra một bóng dáng.
Bóng dáng này là một nữ tử xinh đẹp, mặt mày không rỗi, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp thuần khiết, cứ như là đôi mắt đẹp nhất trên thế gian này.
Thân mặc váy dài màu lam, che đậy đáng người yểu điệu khiếp người.
Một luồng khí tức cực kỳ tôn quý phóng ra từ trên người của nữ tử áo lam.
Nàng giống như người tôn quý nhất trên thế gian, cao quý tao nhã, như một vầng trăng sáng.
Đồng thời, bên trong căn phòng tràn ngập một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là Chu Đỉnh hay là Nguyên Hán thì đều khiếp sợ dưới luồng uy áp cao cao tại thượng này.
“Lệnh bài của Hoa Điệp tiên tử!”
Chu Đỉnh nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa thì khiếp sợ đến thất thanh.
Bóng dáng trước mắt không phải là Hoa Điệp tiên tử thì là ai.
Thanh niên này lại có quan hệ với Hoa Điệp tiên tử.
Cả người Chu Đỉnh đều ngây ngốc ra.
Nguyên Hán cũng trợn to mắt, hô hấp vô cùng nặng nề, nhìn chằm chằm vào bóng dáng mờ ảo của Hoa Điệp.
Khó trách lúc trước đối phương lại phủ nhận bản thân không thuộc năm đại thế gia của thành Đan Minh.
Hiện tại đồ vật mà đối phương xuất ra có liên quan đến Hoa Điệp tiên tử, nói rõ có quan hệ với Hoa Điệp tiên tử.
“Nói đủ chưa?”
Lục Trần liếc mắt nhìn cường giả của Hoàng Cực tông, ánh mắt bình thản trước sau như một, nói: “Ta là Lục Trần, Hoa Điệp là tứ sư phụ của ta, có tư cách mệnh lệnh cho Hoàng Cực tông chưa.”
Lời này của Lục Trần nói rất bình tĩnh, giống như thuật lại một chuyện không quan trọng, nhưng nghe bên tai hai người Chu Đỉnh và Nguyên Hán lại không thua gì sấm sét nổ bên tai bọn họ đùng đùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận