Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1719: Phụ xướng phu tùy (2)

“Ngươi mới đần độn!” Ánh mắt Bạch Hi sắc bén nhìn chằm chằm Lục Trần, nói: “Tiểu Hạo là đứa trẻ thông minh nhất trên thế giới, thông minh hơn ngươi gấp trăm lần.”
Lục Trần rầu rĩ phun một ngụm máu đáp: “Ta đây không phải chỉ là ví von thôi sao.”
“Ví von cũng không được!” Bạch Hi trừng mắt nhìn Lục Trần, sau đó hỏi: “Ngươi gặp Tiểu Hạo ở đâu.”
Lục Trần trợn trắng mắt, đáp: “Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết, còn có Tiểu Hi ngươi cũng thật quá đáng, thế mà lại nói với con trai rằng ta đã chết, có ai đi nguyền rủa người khác như ngươi không hả.”
Bạch Hi lập tức lạnh lùng nói: “Lúc trước nếu như không có mấy sư phụ của ngươi thì ngươi đã chết rồi.”
“Còn nữa, mấy sư phụ của ngươi cũng không phải đồ tốt, vậy mà lại dám làm giả trí nhớ của ta.” Trên mặt Bạch Hi lộ ra biểu cảm thâm cừu đại hận.
Cơn hận của Bạch Hi đối với Lục Trần cũng không lớn như vậy, trong lòng hận nhất chính là vị cường giả nọ can thiệp vào ký ức nàng, nếu như người nọ không đụng chạm tới trí nhớ của nàng thì sẽ không phát sinh hàng loạt sự việc đằng sau.
Lục Trần đáp: “Ngươi cũng nên biết ơn đi, dù gì sư phụ ta cũng cứu ngươi một mạng.”
Ánh mắt Bạch Hi lộ ra khinh thường, nói: “Ta mà cần sư phụ ngươi cứu sao, ta có thể tự trị thương cho mình, một khi thương thế tốt lên sẽ lập tức khôi phục.”
Lục Trần trả lời: “Ngươi chính là cố tình gây sự.”
“Ngươi nói thêm câu nữa xem.” Ánh mắt Bạch Hi lại u ám, rất có dáng vẻ một lời không hợp liền động thủ.
“Khụ khụ, chuyện nhà của hai người các ngươi có thể nói riêng được không?” Thấy hai người lại cãi cọ, Võ Thần ho khan một tiếng.
Hai vị này nói chuyện nói sao mà làm rùm beng lên à, ngay cả con cái cũng có luôn rồi mà vẫn không thể sống yên ổn với nhau sao.
“Đừng quấy rầy cuộc sống bình yên của ta, trở về Sơn Hải giới của ngươi đi.” Bạch Hi nhàn nhạt nói, sau đó cơ thể loé lên rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Lục huynh thật lợi hại mà, không ngờ tới ngươi và Tử Vong Nữ Thần…” Sau khi Bạch Hi đi, Võ Minh liên tiếp không thể tin được nói, giơ ngón tay cái lên cho Lục Trần.
Giờ đây ở trong lòng Võ Minh, hình tượng của Lục Trần lập tức trở nên cao lớn hơn, hận không thể quỳ rạp xuống bái lạy Lục Trần.
Mấy Thần Đế bên cạnh vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, người được mệnh danh là Tử Vong Nữ Thần, thế mà lại có hài tử, tính tình nàng mỗi lần nổi cơn giận đến cả Võ Thần cũng kiêng kị, thế mà hôm nay lần đầu tiên cơn giận dữ bị áp chế lại.
Thấy Thần Đế Hi rời đi, trong lòng Lục Trần không hề thất vọng chút nào, bởi vì có vẻ như hắn đã bắt được uy hiếp của Thiếu Nữ Hi uy hiếp, mà uy hiếp này chính là Bạch Hạo.
Lục Trần quay đầu, ôm quyền với Võ Thần, nói: “Võ Thần tiền bối, ta muốn đến truyền tống trận rời khỏi đây.”
“Tiểu hữu muốn đi đâu.”
Lục Trần đáp: “Tử Vong thần quốc.”
Rất nhanh, người xung quanh nhìn thấy Lục Trần bước lên truyền tống trận rời đi, Võ Minh mở miệng nói: “Có vẻ như Tử Vong Nữ Thần còn đang nổi giận, lúc nãy có nhiều người nên nàng không muốn động thủ, Lục huynh đuổi theo là muốn bị đánh sao.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngay ca hài tử cũng có rồi, chắc Tử Vong Nữ Thần sẽ định phu xướng phụ tùy”
Kiếm Thần cảm thán một câu: “Cái này gọi phụ xướng phu tùy.”
.....
Tử Vong thần quốc, mặc dù chỉ là thần quốc một phương, nhưng nó lại vang vọng khắp toàn bộ Thần giới, không gì khác, bởi vì đây là thần quốc do Tử Vong Nữ Thần cai quản.
Trong Tử Vong thần quốc, trên cơ bản đều là những người sùng bái và những tùy tùng trung thành nhất của Tử Vong Nữ Thần.
Bản thân Tử Vong Nữ Thần có hơi theo khuynh hướng Ma đạo, cho nên người tu hành trong thần quốc đa số đều theo đạo Tử Vong, đạo Hắc Ám và Ma đạo. Mà ở đây cũng không có nhiều khuôn sáo, cho nên rất nhiều ma đầu phạm vào tội lớn ngập trời, đều sẽ tới đến Tử Vong Thần Quốc ở nhờ để trú ẩn.
Thành Tử Vong, phồn hoa vô cùng, nhân khẩu hơn trăm triệu.
Ở một góc nào đó trên đường phố phồn hoa, có một thanh niên theo dòng người đi về phía trước, trên mặt viết hai chữ “phiền muộn” to lớn.
Người thanh niên này chính là Lục Trần.
Vốn Lục Trần cài đặt vị trí của truyền tống là hoàng cung, thế nhưng trong nháy mắt vừa ra khỏi liền bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay, người ra tay, ngoại trừ Bạch Hi ra không có người thứ hai.
Bạch Hi không cho hắn đi vào hoàng cung, nhưng hắn càng muốn đi vào.
Lục Trần bắt đầu đi về phía hoàng cung, vừa tới dưới tường thành, ở đâu ra hai thị vệ cầm trường đao trong tay, giáp trụ sáng tỏ, ánh mắt lạnh lẽo, từ cơ thể họ toát ra một luồng tà khí mạnh mẽ, cả hai nhìn chằm chằm vào Lục Trần quát: “Người ở đâu tới, nơi đây là hoàng cung, mau rời khỏi đây nhanh, không thì đừng trách bọn ta vô tình.”
Lục Trần uể oải nói: “Ta đúng là muốn vào hoàng cung, các ngươi đi thông báo cho Tiểu Hi, cứ nói trượng phu nàng đến rồi.”
“Tiểu Hi là ai?” Thị vệ trên tường thành hỏi.
“Quốc chủ của các ngươi.” Lục Trần bình tĩnh nói.
Trên tường thành, hai tên thị vệ sửng sốt, sau đó giận tím mặt, uy áp cấp Thần Vương lan tràn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lục Trần, quát: “Kẻ điên từ đâu đến, muốn chết phải không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận