Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1025: Mất mặt đến tận nhà

Mục Nguyên nghe vậy, hô hấp dồn dập, trong hai mắt tràn đầy lửa giận, nổi giận nói: “Ngươi muốn chết.”
Mục Nguyên nói xong, quanh thân nở rộ ra một luồng ánh sáng tím lấp lánh, tử khí ngút trời, hóa thành một luồng đao mang kèm theo tử khí chém về phía Lục Trần cực nhanh.
Giờ phút này, có thể nói là trong lòng Mục Nguyên vô cùng phẫn nộ, thân là đồ tôn của Huyền Vũ đan thánh, lại là trưởng lão chưởng quản tất cả ngoại giới của Bồ Đề sơn, thế lực khắp nơi đến đây đều phải cung kính gọi hắn một tiếng Mục trưởng lão, người của thế lực đứng đầu tới cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại lại bị một Thánh cảnh mắng xối xả.
Mục Nguyên giống như ăn thuốc nổ, mang theo lửa giận phát động công kích về phía Lục Trần.
Lục Trần ý niệm vừa động, ầm một tiếng, bầu trời giống như có sấm sét nở rộ, một luồng lôi mang đáng sợ bổ xuống từ trên trời, đánh phía trên đao mang, chỉ thấy luồng đao mang này nổ một tiếng, hóa thành tử khí tản ra.
Cảnh tượng này khiến đám người vây xem giật mình.
Mục Nguyên trưởng lão là cường giả Thánh Quân đỉnh phong, mà thanh niên này chỉ là Thánh cảnh hậu kỳ, giữa hai người họ chênh lệch khoảng một đại cảnh giới, nhưng hiện tại công kích của Mục Nguyên lại bị ngăn cản.
Cho dù người ra tay là Mục Nguyên thì trên mặt cũng lộ ra chút bất ngờ, nhưng lại biến mất rất nhanh, hắn cất bước trên hư không, tóc dài tung bay, cả người bao phủ ánh sáng tím, một luồng uy áp đáng sợ bộc phát từ trên thân thể hắn giống như nước lũ trút xuống, uy lực vô song, hung hăng áp về phía Lục Trần.
Đồng thời thò bàn tay ra, kèm theo tử khí nồng đậm, hóa thành một bàn tay lớn màu tím, hung hăng vỗ xuống.
Lục Trần mở kiếm thế ra, gió mây xoay chuyển, vô số kiếm quang rực rỡ xuyên qua hư không, kiếm quang sáng ngời vô cùng chói mắt, phát ra âm thanh kiếm rít kinh khủng.
Lục Trần đứng trong kiếm quang, dáng người tuấn lãng phiêu dật, anh vũ bất phàm, trong lúc phất tay, bao bọc kiếm quang đầy trời, va chạm với bàn tay màu tím.
Ầm một tiếng, rung động mạnh.
Chỉ thấy bàn tay lớn màu tím trong nháy mắt nát bấy dưới vô số kiếm quang xuyên thấu, cùng lúc này, kiếm quang vô tận hội tụ, uy lực tăng cường, hóa thành một luồng thần kiếm thực chất toàn thân rực rỡ, ngưng tụ ở trước mặt Lục Trần, chậm rãi chuyển động.
Bàn tay Lục Trần vỗ về, kiếm quang đột phá không gian bắn về phía Mục Nguyên.
Mục Nguyên thấy thanh thần kiếm bay tới, một bàn tay kèm theo sương tím muốn ngăn cản, nhưng thần kiếm vô cùng lợi hại, trực tiếp xuyên thấu lòng bàn tay hắn.
Một tia máu tươi bắn ra từ lòng bàn tay của Mục Nguyên.
Mục Nguyên đau đớn lùi lại một bước, sau đó vẻ mặt nặng nề nhìn lấy Lục Trần.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng sinh ra gợn sóng cực lớn, bọn họ hoàn toàn không ngờ một thanh niên mới Thánh cảnh lại có thể chiếm thế thượng phong khi giao phong với Mục Nguyên, khó trách thanh niên này không sợ Thánh Quân Mục Nguyên, trực tiếp mở miệng mắng, thì ra là có sức mạnh đấu với Thánh Quân.
Sắc mặt người của Hoàng triều Dạ Lang thay đổi, hình như lần này bọn họ đã chọc phải một yêu nghiệt.
Đối phương dùng tu vi Thánh cảnh chiến đấu Mục Nguyên không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn chiếm chút thượng phong, đủ để nói rõ đối phương nghịch thiên.
Đối phương thân thủ bất phàm, chiến lực vô cớ mạnh mẽ, vậy thì phía sau nhất định có một thế lực đứng đầu tồn tại.
“Thiếu chủ, thanh niên này chỉ sợ có lai lịch không nhỏ!” Lão giả của Hoàng triều Dạ Lang truyền âm nói cho Dạ Phong.
Sắc mặt Dạ Phong bình tĩnh nhưng trong lòng cũng nhấc lên gợn sóng cực lớn, chỉ là ngoại trừ khiếp sợ ra thì phần lớn là đố kỵ, Dạ Phong hắn tốt xấu gì cũng là Thái tử Hoàng triều Dạ Lang, uy danh và thực lực cùng tồn tại, thuộc cấp bậc thiên tài tuyệt thế, nhưng phóng mắt nhìn toàn bộ Trung Châu vực, lại có một khoảng cách chênh lệch với những yêu nghiệt đứng đầu đó.
Điều này khiến hắn hết sức ghen ghét.
Ánh mắt Dạ Phong chớp động vẻ âm lãnh, nói: “Không quan trọng, chỉ cần ta có thể bái nhập môn hạ của Huyền Vũ đan thánh, cho dù người này đến từ thế lực đứng đầu thì như thế nào.”
Huyền Vũ đan thánh tuy trú tại Bồ Đề sơn, không xây dựng thế lực, nhưng dựa vào danh tiếng của Huyền Vũ đan thánh cùng với đông đảo đồ tử đồ tôn, cộng lại là một lực lượng vô cùng lớn mạnh.
Huyền Vũ đan thánh, chỉ một mình đã có thể đại diện cho một thế lực đứng đầu.
“Ngươi thật to gan, dám ra tay với Mục Nguyên trưởng lão!” Một thanh niên mặc giáp bụng bước ra một bước, nhìn chằm chằm Lục Trần lạnh giọng nói.
Bên cạnh hắn còn có hơn mười người, tu vi của bọn họ đều không thấp, ít nhất đều là Hoàng cảnh đỉnh phong, mà thanh niên mở miệng nói chuyện đã đạt tới Thánh cảnh sơ kỳ.
Lục Trần liếc đối phương một cái, ánh mắt lạnh lùng, cường giả Thánh cảnh mở miệng nói chuyện nhìn thẳng vào mắt Lục Trần, bỗng nhiên cảm giác toàn thân rét run, đôi mắt này giống như tử thần, không mang theo chút cảm xúc sắc thái.
Trong lòng hắn phát lạnh, bị dọa lùi lại mấy bước.
“Chó má gì vậy, không thấy hắn ra tay muốn giết ta trước sao, lẽ nào ta chỉ có thể đứng tại chỗ đợi hắn giết à?” Trong lời nói của Lục Trần ẩn chứa ý châm chọc nồng đậm.
“Điều này…”
Lục Trần hỏi ngược lại vô cùng bén nhọn, lập tức khiến thanh niên đó không cách nào phản bác, một lúc lâu sau mới buồn bực thốt ra một câu: “Sao Mục Nguyên trưởng lão có thể giết ngươi, ngươi gây sự ở Bồ Đề sơn, thầm nghĩ bắt ngươi thẩm vấn một phen mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận