Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1324: Bài độc dưỡng nhan đan

Hắn gặp Yến Tử Hiên lần đầu là ở không gian Đông Hoàng, khi ấy hắn vừa đột phá kiếm ý cấp Hoàng, Yến Tử Hiên đã là cấp Thánh, Liễu Mục khi ấy là cấp Thánh đỉnh phong.
Hiện giờ hắn đã sắp đuổi kịp Yến Tử Hiên, còn Liễu Mục chỉ vừa đột phá đến cấp Tôn sơ kỳ.
Có thể nói, kiếm ý của Lục Trần đang tăng lên với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
Một dòng nước bao quanh cơ thể Lục Trần, Lục Trần có thể dễ dàng cảm nhận được độ sắc bén của dòng nước này. Tâm niệm vừa động, kiếm ý kết hợp với quy tắc sát lục đã toả ra khí tức sắc bén hơn.
"Đủ để đối phó với Chí Tôn trung kỳ rồi." Lục Trần lẩm bẩm.
Cấp Thánh sơ kỳ kết hợp với quy tắc sát lục đã phát triển thành kiếm ý sát lục, có thể dễ dàng giết chết một Chí Tôn sơ kỳ.
Hiện giờ kiếm ý đã tăng lên, uy lực do kết hợp có thể giết chết Chí Tôn trung kỳ.
"Ai?"
Lục Trần đột nhiên dừng lại, hắn cảm giác một luồng khí tức xa lạ bước vào sân viện của mình.
Lục Trần nhanh chóng biết được người đến là ai, khoé miệng hắn cong lên thành một vòng cung xinh đẹp.
Ô Khung bước vào viện nhỏ của Lục Trần, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.
Tác dụng của Nhất Tả Thiên Lý đan vô cùng bá đạo, bất kể ăn uống gì cũng giống như uống nước, chỉ có thể chờ dược lực từ từ hết tác dụng.
Việc đầu tiên Ô Khung làm sau khi hồi phục chính là báo thù, hắn ngựa không ngừng vó đến phủ đệ của người nào đó với ý định tìm đối phương để thanh toán.
"Làm sao, chê ăn chưa đủ khổ à?" Một giọng nói nhàn nhạt từ xa truyền tới.
Ô Khung ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trần, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng kích động, cười lạnh nói: "Đương nhiên là ta đã ăn đủ khổ rồi, có điều lần này là đến lượt ngươi."
Thân là một Chuẩn Chí Tôn, Ô Khung có tu vi cao hơn người nào đó, vì vậy hắn tự tin trấn áp được đối phương.
Tất nhiên, nếu lần trước được chứng kiếm Lục Trần nghiền nát Lạc Hoa, hắn sẽ không nóng lòng báo thù như thế.
Khi ấy hắn đang tận hưởng khoái cảm nồng nhiệt trong nhà vệ sinh nên không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Ô Khung không nói gì, hắn trực tiếp phóng ra khí tức Chuẩn Chí Tôn, một luồng khí tức hùng hậu áp về phía Lục Trần, trong tay hắn còn có một viên đan dược màu đen, trên mặt hắn là ý cười lạnh lùng: "Ăn viên đan dược này đi, nợ nần giữa chúng ta coi như đã giải quyết xong, từ nay về sau ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa."
Lục Trần nhíu mày nhìn viên đan dược màu đen trong tay đối phương, rõ ràng đan dược này không phải Nhất Tả Thiên Lý đan, hơn nữa hắn cũng không biết nó.
Vốn tưởng rằng Ô Khung sẽ dùng thứ đã hành hạ hắn để đối phó mình, nhưng bây giờ có vẻ không phải vậy.
"Đan dược gì đây?" Lục Trần tò mò hỏi.
"Yên tâm đi, sẽ không chết người, chỉ khiến ngươi mất mặt vài ngày thôi." Ô Khung cười lạnh nói. Theo cái nhìn của hắn, bản thân đã dùng khí tức áp chế được đối phương rồi.
Lục Trần nghe Ô Khung nói xong cũng không cảm nhận được sát khí trên người hắn, đoán chừng đan dược màu đen này giống Nhất Tả Thiên Lý đan, một loại đan dược dùng để chỉnh đốn cổ nhân.
Lục Trần hiếu kỳ hỏi tiếp: "Nếu ăn viên đan này vào sẽ bị làm sao?"
Ô Khung đáp: "Ngươi sẽ biết ngay thôi."
Nói xong bèn dùng một tay chộp lấy vai Lục Trần, lực lượng hùng hậu đè nặng như núi áp xuống bả vai Lục Trần, tay còn lại nhét viên đan dược màu đen vào trong miệng hắn.
Lục Trần khẽ nhún vai bộc phát ra sức mạnh vô cùng mạnh mẽ khiến Ô Khung ở ngoài viện bị chấn động. Vào khoảnh khắc đối phương bay ra khỏi sân, Lục Trần đã đoạt lấy viên đan dược.
Ô Khung hiển nhiên không ngờ thực lực của Lục Trần mạnh mẽ đến thế, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn đột nhiên cảm giác được sự nguy hiểm bèn không chút nghĩ ngợi sử dụng pháp bảo, một bảo toa sáu mặt đang bốc cháy như một khối lửa sáng chói bay về phía Lục Trần.
Lục Trần giơ tay hất bay pháp bảo của người nọ, một luồng khí tức hơn hẳn Ô Khung đè ép lên người hắn.
Xì!
Cơ thể Ô Khung bị một sức mạnh khổng lồ đánh trúng khiến hắn hộc máu.
"Ngươi, sao ngươi lại lợi hại như vậy?" Vẻ mặt Ô Khung không thể tin được thốt lên.
Rõ ràng thực lực của hắn cao hơn đối phương một bậc, nhưng cuối cùng vẫn là hắn chịu thiệt, bản thân không có chút sức phản kháng nào dưới tay đối phương.
"Ta vẫn muốn biết tác dụng của đan dược." Lục Trần không để ý tới Ô Khung đang khiếp sợ, hắn cẩn thận đánh giá đan dược trong tay, thuận miệng nhìn đối phương rồi nói: "Ăn viên đan dược này đi."
"Không, ta không muốn." Ô Khung điên cuồng lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Sau đó ánh mắt hắn lộ vẻ cầu khẩn, van xin nói: "Kiếm Tam công tử, lần này là do ta không đúng, ngươi tha cho ta đi. Sau này ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Thấy Ô Khung thẳng thắn nhận lỗi, Lục Trần càng tò mò hơn về tác dụng của đan dược.
Lục Trần không nói gì, bóp miệng hắn rồi nhét viên đan dược vào, cuối cùng vỗ nhẹ vào hàm dưới của Ô Khung để khép lại.
Ô Khung ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt tuyệt vọng, hắn thì thào lẩm bẩm: "Xong rồi, ta lại ăn một viên Bài Độc Dưỡng Nhan đan."
Nghe tên của đan dược, Lục Trần thầm nghĩ không độc đan. Dù sao tên này đã nói lại ăn một viên nữa, có nghĩa là trước đây hắn đã từng ăn rồi, đến bây giờ vẫn còn sống khoẻ mạnh tức là ăn một viên nữa cũng không có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận