Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1962. Biên hoang báo nguy (3)

Diệp Dập và Thanh Viêm đạo tổ lại ở bên ngoài chơi.
“Giết một vị Đạo Tổ.”
Tứ hại, Mai Tiêu và hai vị Kiếm Đế đều vô cùng thảng thốt.
Bọn tứ hại cho rằng thăng cấp lên Tạo Giới cảnh là có thể bước một bước đuổi kịp bước chân Lục Trần nhưng không ngờ rằng, khoảng cách vẫn xa xôi như vậy, bọn họ mới là Tạo Giới cảnh sơ kỳ mà Lục Trần đã tàn sát Đạo Tổ rồi.
Hoa Điệp đắc ý tranh công: “Cũng không nhìn xem là đồ đệ ai bồi dưỡng ra.”
Ầm!
Ở nơi không xa, một khí tức cường đại bùng nổ, trên một chiếc chiến thuyền, một thanh niên thần uy lẫm liệt đi xuống, quanh người nở rộ ánh sáng, lực lượng quang minh vô cùng chói mắt, người xung quanh đều chấn động, đồng loạt nhìn lại.
Rất nhanh bonn họ đã nhận ra đó là ai.
Cơ Hạo Ảnh, môn đồ của Quang Minh giới chủ.
“Cơ Hạo Ảnh bùng nổ chiến ý ngút trời, đây là muốn khiêu chiến ai à.” Vô số người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Cơ Hạo Ảnh nhìn chằm chằm Lục Trần, ánh mắt lộ ra chiến ý cực kỳ mạnh mẽ, đi từng bước đến.
Lần trước thua Lục Trần, Cơ Hạo Ảnh cực kỳ không phục, lần này gặp Lục Trần còn muốn khiêu chiến lần nữa.
Còn không chờ Cơ Hạo Ảnh đến gần, Lục Trần đã thản nhiên nói: “Nếu như nguyên thần của ngươi chịu được Truy Hồn kiếm quyết, không sợ chết thì cứ tới đây.”
Đồng tử Cơ Hạo Ảnh co rụt lại, bộ mặt cứng ngắc, Lục Trần học được kỹ năng thành danh của Kiếm Quân Chủ.
Cơ Hạo Ảnh cũng nghe đến chuyện của Tử Dương đạo tổ, nhưng mà hắn không tin Tạo Giới cảnh viên mãn dựa vào số lượng có thể chiến thắng Đạo Tổ, cấp bậc kia không thể dựa vào số lượng là có thể đánh chết được, cho dù có mấy chục mấy trăm vị Tạo Giới cảnh vây đánh thì cũng chỉ tăng thêm trăm cỗ thi thể mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng biết, lúc ấy Kiếm Quân Chủ bị trọng thương, không thể nào là Kiếm Quân Chủ ra tay được.
Bây giờ nghe Lục Trần nói vậy, nỗi nghi haowcj trong lòng đã được giải thích.
Lục Trần học được Truy Hồn kiếm quyết, chủ công phạt, thần không biết quỷ không hay đánh lén Tử Dương đạo tổ, những người Tạo Giới cảnh viên mãn khác đi theo trợ giúp, như vậy khả năng tàn sát Đạo Tổ là rất lớn.
Thế là Cơ Hạo Ảnh đứng yên tại chỗ, tiến lên cũng không được mà lùi lại cũng không xong, mơ hồ có cảm giác không xuống được đài.
“Á, sao Cơ Hạo Ảnh không tiến lên nữa, sợ hãi à?”
“Không thể nào, Cơ Hạo Ảnh vô địch ở cùng cảnh giới, sao lại sợ hãi được?”
Người xung quanh thấy Cơ Hạo Ảnh không cử động, xôn xao bàn luận, khiến mặt Cơ Hạo Ảnh nóng bừng lên.
Đám người Lý Huyền kỳ quái nhìn Cơ Hạo Ảnh, vị đệ tử này ưu tú nhất của Quang Minh giới chủ, sau khi gặp được Lục Trần, gặp phải đủ lần thất bại, thật đáng thương.
Cơ Hạo Ảnh lấy lại bình tĩnh, hình như nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, quyết đoán đi về phía Lục Trần, nhưng cũng không xảy ra chiến tranh mà là sát vai với Lục Trần.
Lúc đứng song song với Lục Trần, Cơ Hạo Ảnh xoay đầu lại, nhìn hắn lớn tiếng nói: “Ai nói muốn khiêu chiến ngươi, ta chỉ là buồn tiểu, muốn đến nhà vệ sinh mà thôi, tự mình đa tình.”
Nói xong lập tức bước nhanh rời đi, để lại cho mọi người một ‘bóng lưng’ sừng sững.
Người xung quanh xem kịch vui, đều mở rộng tầm mắt, ngạc nhiên đến mức rớt cả hàm.
Hơn nữa còn sợ đến hợp tình hợp lý như vậy.
Người của Quang Minh giới chủ đứng trên thuyền che mặt, đây là vị Cơ Hạo Ảnh không sợ trời không đất kia ư.
Lục Trần cũng không ngờ Cơ Hạo Ảnh còn có hành động cợt nhả như vậy, khóe miệng giật giật, không nói gì.
Lý Huyền thấy bóng lưng Cơ Hạo Ảnh rời đi trầm ồn thì thấp giọng nói: “Làm màu.”
Chuyện của Cơ Hạo Ảnh chỉ là một nốt nhạc nhỏ, ánh mắt người xung quanh rơi lên người Lục Trần, liếc thấy Lục Trần anh tuấn vô song, khí độ bất phàm, âm thầm kinh ngạc đây cũng là người sao, đường đường môn đồ Cơ Hạo Ảnh của Quang Minh giới chủ, thậm chí ngay cả dũng khí khiêu chiến đối phương cũng không có.
Mặc dù bọn họ không nhận ra Lục Trần, nhưng ít người biết Ngụy Hằng bên cạnh, lập tức biết Lục Trần đến từ Vạn Kiếm tông.
Khi nào Vạn Kiếm tông nuôi dưỡng một đệ tử ưu tú như vậy, dọa Cơ Hạo Ảnh sợ đến không dám khiêu chiến, trốn chạy trối chết, chỉ là cũng không ai tới đây hỏi thăm, có lẽ đợi khi đến biên hoang sẽ biết.
Cường giả Thánh Môn muốn mời người ngựa thế lực tám phương vào ngồi, mỗi một thế lực cũng sắp xếp một trưởng lão Tạo Giới cảnh tiếp đãi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên , nhóm người Lục Trần đang được tiếp đãi, sắp xếp vào trong một viện khổng lồ, ban đêm, một khách không mời mà đến.
“Ngươi đi ra ngoài, ta có chuyện nói với ngươi.” Người tới nhìn Lục Trần nói.
Lục Trần nhìn Võ Vô Địch đứng ở cửa, hơi có chút nghi ngờ, không rõ đối phương tìm hắn làm gì nhưng vẫn đi theo Võ Vô Địch đi ra.
Ra tới bên ngoài, bàn tay Võ Vô Địch mở ra, lòng bàn tay có một khối ngọc phù bóng loáng.
Võ Vô Địch nói: “Đây là ngọc phù truy tung cấp bậc cao nhất mà sư tôn luyện chế, nếu gặp phải nguy hiểm, kích hoạt ngọc phù là có thể cảm ứng được khí tức của ngươi, cho dù đại đạo vận mệnh cũng không thể xóa dấu vết.”
Dừng một chút, Võ Vô Địch bổ sung một câu: “Sơn Hải giới chủ bảo ta đưa cho ngươi.”
Trong mắt Lục Trần không khỏi xuất hiện một luồng nghiêm trọng, hắn suy đoán nói: “Chẳng lẽ Vận Mệnh thành chủ sẽ ra tay với ta.”
Hết chương 1947.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1948
Bạn cần đăng nhập để bình luận