Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1088: Tử Hà môn

Tử Hà môn, một môn phái ở ngoài Thánh thành, tọa lạc ở trên Linh sơn.
Ở Trung Châu vực, Tử Hà môn chỉ có thể coi là một môn phái vô danh, bởi vì người mạnh nhất chỉ có Thánh Quân, ngay cả một vị Thánh vương cũng không có.
Ánh sáng rực rỡ chợt lóe, một nhóm ba người xuất hiện ở trên bầu trời Tử Hà môn, phía dưới, màu xanh biếc xum xuê, từng kiến trúc cổ xưa rơi trong núi rừng, khi ba người đi xuống, lập tức kinh động đến võ giả của Tử Hà môn.
“Người nào?”
Ở nơi xa, rất nhiều bóng người, từng bóng dáng lóe lên mà đến.
“Ta tới chuộc thân cho Tiểu Nhu!” Tử Hằng nhìn về phía người xung quanh nói.
“Tiểu Nhu!”
“Cái gì Tiểu Nhu?”
Bọn đệ tử này của Tử Hà môn chụm đầu thảo luận.
“Gọi tông chủ các ngươi ra đây!” Tử Hằng lớn tiếng nói.
Trước kia, Tử Hằng khúm núm tới đây, bởi vì thực lực quá thấp, bây giờ đại ma vương ở bên cạnh, giọng điệu hắn trở nên có sức mạnh đặc biệt.
“Ha hả, ba vị đường xa mà đến, vẫn mong xuống một lần.” Một giọng già nua vang lên, chỉ thấy một lão già cất bước đến, quét mắt Tử Hằng, đưa ánh mắt đặt ở trên người Lục Trần và Vu Chiến, bởi vì người trước chỉ là một võ giả Thánh cảnh sơ kỳ, không đáng xem trọng, hai người bên cạnh và hắn cùng cảnh giới, hơn nữa khiến hắn cảm nhận được một luồng uy hiếp.
“Chính là lão già đáng chết ngươi, giao Tiểu Nhu ra đây!” Ánh mắt Tử Hằng nhìn chằm chằm lão già.
Lão già này là tông chủ của Tử Hà môn, ban đầu chính là hắn bắt được Tiểu Nhu.
“Chuẩn bị đủ tiền rồi!” Lão già hỏi.
“Dĩ nhiên.” Tử Hằng ngạo nghễ nói.
Trong mắt lão già hiện lên vẻ kinh dị, ngay sau đó cười nói: “Không thành vấn đề, ta có thể giao người cho ngươi, chỉ là ngươi phải cho ta xem linh thạch trước.”
Lão già có phần không tin, ban đầu thanh niên này lấy toàn bộ gia sản ra rồi, các loại công pháp gì đó cũng tính cả, mới có giá trị hai mươi tỷ linh thạch, làm sao mấy tháng ngắn ngủn lại gộp đủ ba mươi tỷ linh thạch?
Đôi mắt Lục Trần nhìn về phía lão già, tiện tay ném qua một cái nhẫn, nói: “Bên trong có ba mươi tỷ linh thạch, dẫn người ra đây.”
Lão già lợi dùng thần niệm nhìn lướt qua, quả nhiên có ba mươi tỷ linh thạch, hắn cất nhẫn không gian vào trong túi áo.
“Bây giờ có thể giao người chưa?” Tử Hằng nói, vội vàng muốn nhìn thấy Tiểu Nhu ngày nhớ đêm mong.
Lão già trầm ngâm nói: “Sợ rằng không được.”
“Ngươi có ý gì, tiền đã chuẩn bị đủ rồi, ngươi không chuẩn bị giao người.” Tử Hằng nghe vậy, lập tức tức giận nhìn chằm chằm lão già.
“Người tạm thời không ở trong tông môn.” Lão già nói.
“Ngươi dẫn Tiểu Nhu đi nơi nào?” Tử Hằng nóng nảy, uy hiếp nói: “Nếu các ngươi dám động đến một sợi tóc của Tiểu Nhu, ta lấy cái mạng già của ngươi.”
“Vu Chiến.” Lục Trần nói: “Đi trấn áp hắn.”
“Vâng!”
Vu Chiến nói rồi liếm khóe miệng, thân hình chợt lóe, xông thẳng về phía lão già, mặt ngoài thân thể lưu chuyển vu lực, giống như một hình người Bạo Long, giơ quyền ầm ầm, sức mạnh nặng nề như núi bộc phát, khiến lão già lộ ra vẻ trịnh trọng, vận chuyển tu vi toàn thân, xòe bàn tay ra, va chạm với Vu Chiến.
Ầm!
Giữa hai người sinh ra một luồng sức gió vô hình.
Soạt, soạt, soạt!
Lão già rất nhanh lui về sau mấy bước, trong cơ thể lăn lộn lợi hại, trong ánh mắt nhìn về phía Vu Chiến lộ ra vẻ kinh sợ.
Nhưng tu vi của hắn là Thánh Quân viên mãn, cao hơn thanh niên này hai ba tiểu cảnh giới, đối phương chỉ là Thánh Quân trung kỳ thôi, nhưng mà một quyền lại khiến cơ thể hắn chấn động, điều này khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
“Hắc hắc, lão gia này, ta còn chưa sử dụng toàn lực đâu mà đã không chịu nổi.” Vu Chiến cười quái dị nói, thân hình thoáng một cái lại xông về phía lão già.
Lão già cũng cảm giác bị một con mãnh thú khóa chặt, gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng vận chuyển quy tắc hỏa diễm, một vòng mặt trời sáng chói bay lên từ phía sau lưng lão già, vừa xuất hiện thì nhiệt độ cao kinh khủng tràn ngập xung quanh.
Sau lưng lão già xuất hiện một viên hỏa cầu như mặt trời, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Lão già thúc dục hỏa cầu khổng lồ, chợt xông đến đánh về phía Vu Chiến, trong nháy mắt, hỏa cầu cắn nuốt Vu Chiến, lão già thấy một màn như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương bị hỏa cầu cắn nuốt, sẽ bị nhiệt độ khủng bố nóng chảy, cho dù may mắn không chết, kết quả ít nhất cũng là trọng thương.
Một tiếng ầm!
Khi lão già bình tĩnh lại, đột nhiên hỏa cầu khổng lồ kia phát nổ, hóa thành ngọn lửa bay loạn đầy trời, rơi trên mặt đất, bốc cháy rất nhanh.
Trong nháy mắt, xung quanh hóa thành biển lửa.
Hỏa cầu nổ trong nháy mắt, lão già thấy một hình bóng lao ra từ bên trong, mắt lộ ra vẻ cương quyết, một quả đấm ẩn chứa sức mạnh đáng sợ tiếp cận trong chớp mắt, trực tiếp nện ở trên mặt của hắn.
Lão già lập tức cảm giác bộ mặt đau nhức, xương quai hàm cũng bị một quyền của đối phương đánh nát.
Sau đó, Vu Chiến lại dùng một cước đá vào trên người lão già.
Phốc, phốc!
Miệng lão già điên cuồng chảy máu tươi, bay ra ngoài, đụng vào phía trên một trụ đá, răng rắc, tiếng đá vỡ vụn, nặng nề đập trên mặt đất, vung lên một mảnh tro bụi.
Vu Chiến đứng ở trên không, bên ngoài lưu chuyển vu lực, tản ra khí tức nặng nề như núi, một đôi mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, miệt thị người xung quanh.
Một đám đệ tử Tử Hà môn thấy một màn như vậy, mở to mắt, trái tim hung hăng rung động, mạnh như chưởng môn bọn họ, thế nhưng thua gọn gàng linh hoạt như thế, trong một thời gian, ánh mắt mọi người nhìn phía Vu Chiến tràn đầy sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận