Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1856: Trực tiếp qua đời

“Đạo Tổ.”
Mấy người Lục Trần vẻ mặt nghiêm túc nhìn lão giả tóc xám, cấp độ Đạo Tổ, tượng trưng cho việc tu luyện đến cực hạn của “Đạo”.
Đối với cảnh giới này mấy người Lục Trần cũng không hiểu bao nhiêu, bởi vì từ trước tới nay chưa từng gặp qua, nhưng Đạo Tổ muốn hủy diệt một tiểu thế giới, chắc là rất dễ dàng.
Lục Trần đã từng nghe một số chuyện về Bàng Vân đạo tổ, vị Đạo Tổ này giáng lâm đến Thâm Uyên giới, một ngụm xém nữa hút khô vật chất tu luyện của Thâm Uyên giới, thậm chí còn luyện hóa ý chí thế giới, kinh khủng phi phàm.
Đạo Tổ tóc xám trước mặt có lẽ không bằng Bàng Vân đạo tổ, nhưng đây vẫn là một vị Đạo Tổ hàng thật giá thật đó.
Ai có thể ngăn chặn uy thế của Đạo Tổ!
Lượng Tử và Cứng Đầu đã từng gặp được Tu La thần, đó cũng là một vị Đạo Tổ, người đã đạt đến cực hạn của Đạo và giam giữ bọn họ vô số năm.
Bây giờ thấy Đạo Tổ giáng lâm như lâm đại địch.
Lão gủa tóc xám an tĩnh đứng trên trời cao, ánh mắt nhìn Lượng Tử và Cứng Đầu, thản nhiên nói: “Giới Chủ đã sớm biết yêu thú Vương giả có thể giết chết Hống rất có thể là cùng cấp bậc, mặc dù âm Dương tôn giả lợi hại nhưng vẫn không bắt được các ngươi, nên đã phái ta đến.”
Lượng Tử truyền âm nói với Lục Trần: “Chủ nhân, tiêu đời rồi, đây là cấp bậc Đạo Tổ, chúng ta không phải là đối thủ.”
Lục Trần nghi ngờ hỏi: “Tạo Giới cảnh viên mãn và cấp bậc Đạo Tổ chênh lệch như thế nào?”
Lượng Tử nói: “Chủ nhân, ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
“Đi theo ta đi.” Lão giả tóc xám nhìn Lượng Tử và Cứng Đầu nói, trong lời nói mang theo ý không thể phản bác, hắn cứ như chúa tể của mảnh trời này, từng câu từng chữ đều mang theo uy nghiêm cực lớn.
Ánh mắt Cứng Đầu kiệt ngạo bất khuất nhìn lão giả tóc xám, quát: “Ngươi thì là cái thá gì, năm đó cũng không phải ta chưa từng gặp qua Đạo Tổ, không biết ngươi với Tu La Thần, ai mạnh ai yếu.”
Cứng Đầu mở ra cánh đen che khuất bầu trời, cuộn lên một cơn bão đen đáng sợ, trực tiếp hướng về phía ông già tóc xám nuốt chửng.
Nhưng mà lão giả tóc xám lại chỉ thờ ơ nhìn một màn này, trên mặt không có biểu cảm gì, khi cơn bão đen ập đến trước mặt hắn thì đột nhiên biến mất không tăm tích, cứ như ngay cả cơn bão đen mà Tạo Giới cảnh viên mãn cũng phải kiêng kị bảy phần chỉ là nằm mơ thôi.
Nhìn thấy một màn này, Cứng Đầu nhíu mày, lão giả này rất mạnh, giống như Tu La Thần vậy, nhìn không thấu.
Chẳng lẽ Tạo Giới cảnh viên mãn và Đạo Tổ chênh lệch lớn như vậy thật sao, rõ ràng chỉ cách có một bước, lại như một bước này là khoảng cách của trời với đất.
Giọng điệu lão giả tóc xám bình tĩnh nói: “Bây giờ các ngươi còn chưa thể hiểu được cảnh giới này tượng trưng cho cái gì đâu, đại đạo cực hạn, tượng trưng cho đạo pháp tự nhiên, tùy tiện sử dụng một chút lực lượng cũng có thể khắc chế các ngươi.”
Giữa thiên địa, bỗng nhiên xuất hiện từng sợi xích đạo tắc, đến từ bốn phương tám hướng, vọt về hướng Lượng Tử và Cứng Đầu quấn quanh trên người của bọn họ, cả hai dùng sức giãy dụa, lại chỉ tốn công vô ích.
Đông Dật Lưu thấy Kế đạo tổ đã khống chế hai con yêu thú Vương Giả, chỉ vào Kha Dĩ Nhu, nói: “Kế đạo tổ, người này là người Giới Chủ chỉ định mang đi.”
“Vậy thì đi cùng đi.” Kế đạo tổ nói, thiên địa lại xuất hiện vô số dây xích, bay về hướng Kha Dĩ Nhu.
Kế Bằng cũng chỉ vào Lục Trần, nói: “Lão tổ tông, người này có mấy món bí bảo đỉnh phong, còn có Chân diễm.”
Kế đạo tổ nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ khác lạ, sau đó nói: “Chân diễm ta không cần, ngươi cứ lấy đi.”
Nói xong, bốn phía lại có dây xích bay về phía Lục Trần.
Kế Bằng nghe hắn nói vậy, gương mặt kích động đến đỏ lên.
Lục Trần muốn chạy, lại kinh hãi phát hiện ra mình không thể di chuyển, mảnh thiên địa này như bị giam cầm.
Trong lòng Lục Trần cảm thấy bất lực, hắn căn bản không thể trốn thoát trước một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy.
“Chuyện gì mà ồn ào vậy, còn ra thể thống gì nữa, có để cho yên lão phu hay không.” Ngay lúc mọi người cho rằng đại cục đã định, một giọng nói hùng hùng hổ hổ vang lên, trong giọng điệu mang tràn đầy bất mãn, như có người quấy rầy giấc ngủ, tính gắt ngủ bạo phát.
“Cái gì mà tam giáo cửu lưu vương bát độc tử ở đâu ra, cũng dám chạy tới Sơn Hải giới giương oai?” âm mắng chửi không ngừng vang lên.
Ánh mắt lão giả tóc xám hơi đổi, bởi vì thế mà lại có người có thể từ bên ngoài đi vào thế giới Đạo của hắn, sao lại có thể chứ, trừ phi người này là sự tồn tại cùng cấp bậc với hắn.
Cái gọi là thế giới Đạo, tức là tu luyện đến cực hạn Đạo, phong cấm một mảnh thiên địa, trên lý thuyết mảnh thiên địa này chỉ có đại đạo của hắn mới có thể sử dụng, Đạo Tổ trở xuống đều không thể sử dụng lực lượng đại đạo, hắn chính là chúa tể của mảnh trời này, muốn ai chết thì người đó phải chết.
Chuyện này cũng tương tự như lĩnh vực đại đạo thiên phú thần thông mà Đại Đế nắm giữ.
Chỉ là thế giới Đạo so với lĩnh vực mạnh hơn vô số lần, hai bên không cách nào so sánh với nhau được.
Bây giờ có người bước vào thế giới Đạo của hắn, làm sao lão giả tóc xám không giật mình cho được.
Ánh mắt lão giả tóc xám gắt gao nhìn chằm chằm bóng người trước mắt, đó là một lão già sắc mặt đỏ bừng, tinh thần phấn chấn, nhưng lúc này trên mặt tràn đầy tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận