Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1147: Sư muội lo đủ đường

Lộc Minh bị ánh mắt của Ninh Hồng nhìn sợ hãi, trong lòng sợ sệt, nhưng lập tức bình tĩnh lại, bĩu môi khinh thường nói: “Giả bộ cái gì, ai không biết nói lời ngoan độc, một ngày nào đó lão đậu nhà ngươi sẽ quỳ gối dưới chân Lộc gia quy phục, Lộc gia vừa bắt hắn quy phục, vừa giáo huấn tên bất hiếu ngươi.”
Đỉnh đầu Ninh Hồng bốc lên một trận sương khói.
Đây là hỏa khí, phát từ trong ra ngoài, nói rõ Ninh Hồng bị lời của Lộc Minh làm tức giận quá mức.
Người xung quanh thấy Ninh Hồng bị tức thành như vậy, thật là im lặng, miệng lưỡi Lộc Minh thành như vậy, đây là muốn lên trời sao?
Nếu không có Mai Anh Lạc đứng ở bên cạnh, Lộc Minh đã bị đánh chết.
“Ha ha, ta thích biểu cảm này của ngươi, một dáng vẻ muốn giết chết ta nhưng không giết được.” Lộc Minh tiếp tục chọc kích Ninh Hồng, các loại mặt quỷ.
Cái này ngay cả Mai Anh Lạc cũng không chịu nổi, xoay người rời đi.
Trước mặt Lộc Minh không có bia đở đạn, vốn là sắc mặt lớn lối, trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, hét lớn: “Tỷ, đừng vứt bỏ ta!”
Lộc Minh nhanh chóng chạy theo Mai Anh Lạc, diễn nhuần nhuyễn vở chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Ánh mắt Ninh Hồng lạnh như băng liếc mắt nhìn Lộc Minh, giống như là phải ghi tạc trong lòng, chuẩn bị rời đi, bởi vì Ninh Hồng sợ cứ chờ tiếp sẽ bị tên Lộc vô sỉ dùng lời nói làm tức chết.
Ninh Hồng tạm thời không muốn xảy ra chiến đấu với đám người kia, mục đích của lần này là vì ám sát khí linh của Hư Không Thành Bảo, cho dù muốn xảy ra chiến đấu, cũng phải ở Sơn Hải giới, hoặc là gần chiến trường lạch trời, như vậy mới có đường lui.
Sức chú ý của Ninh Hồng cũng đặt ở trên người Lộc Minh, căn bản không có chú ý sau lưng của hắn có thêm một hình bóng, trong tay cầm một cục gạch màu đen.
Ninh Hồng không nhìn thấy, nhưng mà mọi người ở đây nhìn thấy hình bóng nào đó, trong một thời gian, mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Người này xuất hiện ở sau lưng Ninh Hồng, không phải Lục Trần thì là ai.
“Dê béo nhỏ, ngươi là của ta rồi.” Lục Trần hô lớn nói, vung cao Huyền Trọng ấn trong tay lên, hung hăng vỗ vào trên ót của Ninh Hồng.
Mặc dù trong nháy mắt Lục Trần bạo lên, Ninh Hồng đã đã nhận thấy nguy hiểm, nhưng Lục Trần đánh bất ngờ, xuống tay tốc độ rất nhanh, cho nên Ninh Hồng gần như không tránh thoát công kích của cục gạch này.
Trong nháy mắt thân thể của Ninh Hồng bay ra ngoài, trước mắt một mảnh hắc ám, chủ yếu là cái ót đau nhức vô cùng.
“Ngao!”
Ninh Hồng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lập tức đỏ mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vững vàng chịu một kích, Ninh Hồng cảm giác đầu sắp nổ tung.
Ninh Hồng mượn Hư Không Đấu Bồng biến mất, khi xuất hiện lần nữa, xuất hiện ở một phương hướng khác, khóe mắt nhìn về phía Lục Trần đầy sát ý không che dấu chút nào: “Ta muốn giết ngươi.”
Ninh Hồng thề, tự mình chưa từng uất ức như vậy, đầu tiên là bị một tên Lộc vô sỉ kích phát tức giận trong lòng, hiện khi đang chuẩn bị rời đi, lại bị người ta hung hăng cho một cục gạch, điều này khiến Ninh Hồng giận càng thêm giận, đạt đến điểm giới hạn, căn bản không ngăm được, giống như núi lửa phun trào.
Quanh người Ninh Hồng nở rộ ánh sáng ma đạo, giống như một con ma bằng, bay thẳng đến giết Lục Trần.
Ma quang xung quanh hội tụ kiếm ý vô tận, một luồng uy thế của kiếm ý cấp Thánh bộc phát, cắt lìa không gian, chém về phía Lục Trần, muốn tách Lục Trần làm hai.
“Dê béo nhỏ, cha ngươi phản bội Sơn Hải giới thì không nói, còn học trộm kiếm ý của Kiếm Đế cung, người hèn hạ tới vô địch sao?” Lục Trần kêu to, kiếm ý quanh người bắt đầu khởi động, cũng thi triển một kiếm ý mạnh nhất, va chạm với kiếm ý ma đạo của Ninh Hồng.
Xuy, xuy, xuy!
Hai đường kiếm ý giao nhau, bộc phát ra âm thanh đâm rách màng nhĩ, trong lúc mơ hồ, hai kiếm ý ngang ngửa thế lực.
“Kiếm ý là ta tự học, cũng không phải là của Kiếm Đế cung.” Ninh Hồng trả lời một câu, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lục Trần trở nên ngưng trọng, uy lực kiếm ý của đối phương không kém gì hắn, khiến cho hắn ra động tác hoàn toàn cảnh giác.
“Ngươi dám không thừa nhận kiếm ý là Nguyên Sơ kiếm đế sáng chế.” Hai tay Lục Trần nắm tay, quả đấm ngưng tụ sức mạnh lôi điện đáng sợ, vút lên trời cao, đồng thời vừa công kích vừa tức giận quát hỏi.
Quả đấm của Lục Trần giống như hai luồng lôi quang, bên trong tích chứa quy tắc lôi điện cực hạn, diễn hóa ánh sáng lôi điện chói mắt, xuyên thủng thân thể của Ninh Hồng.
Ninh Hồng thừa nhận một kích của Lục Trần, thân thể run rẩy rất nhỏ, không đáng ngại, một luồng tử khí lưu chuyển quanh người hắn, trên vòm trời, ngưng tụ ra một bàn tay chết chóc và tử khí đậm đặc vô tận, đập về phía thân thể của Lục Trần.
Kiếm ý quanh người Lục Trần như biển, phát ra âm thanh tranh minh, hơn mười đường kiếm ý phóng lên cao, trong nháy mắt xé rách công kích của Ninh Hồng.
Ninh Hồng không muốn chiến đấu với Lục Trần, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người ẩn nấp vào trong hư không, mượn sức mạnh của Hư Không Đấu Bồng rời đi.
“Dê béo nhỏ chạy đi đâu, nếu muốn đi thì để lại thứ đáng giá.” Lục Trần hiển nhiên sẽ không dễ dàng để Ninh Hồng rời đi bình yên vô sự, vẫn mượn quy tắc Hư Không, xuất hiện ở một thế giới hạt hư không khác.
Hai người cứ biến mất như vậy trước mặt mọi người.
Chỉ là lời Lục Trần để lại trước khi biến mất khiến ánh mắt một nhóm người hơi khác thường.
Trước Lục Trần lén lút xuất hiện ở sau lưng Ninh Hồng, nhìn đúng thời cơ ra tay, lại hô lớn, còn so sánh Ninh Hồng với dê béo nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận