Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 994 - Nước chảy thành sông



Chương 994 - Nước chảy thành sông




Chương 994: Nước chảy thành sông
Khi tin tức công ty dịch vụ ăn uống của Cẩm Tú bị đánh cướp truyền đến tai nàng, Mạnh Hiểu Hiểu đang thực hiện một cuộc phỏng vấn đặc biệt về cải thiện dân sinh của người dân tại một ngôi làng miền núi hẻo lánh ở phía Bắc Thiên Nam.
“Có biết chuyện gì không Hiểu Hiểu tỷ? Tập đoàn Cẩm Tú xảy ra chuyện.”
Trợ lý Lâm Mỹ Mỹ ồn ào. Nữ hài là sinh viên vừa được phân công đến làm việc chưa đầy một năm, còn chưa từ bỏ được thói quen nhiều chuyện từ hồi còn đi học.
Mặc dù tiểu trợ lý hơi nhiều chuyện nhưng tâm địa không tệ, cộng thêm tay chân cũng lanh lẹ, Mạnh Hiểu Hiểu tin tưởng nàng vô cùng.
“Nhỏ giọng một chút đi.”
Mặc dù giọng điệu của nữ nhân nghiêm khắc nhưng ánh mắt không che giấu được sự lo lắng.
Sau khi hoàn thành việc quay chụp, Mạnh Hiểu Hiểu từ trong miệng tiểu trợ lý biết được tình huống, không khỏi cau mày.
Hầu hết đồng nghiệp chung quanh đều đang kinh ngạc vì tập đoàn Cẩm Tú bị cướp, đồng thời cảm thán tài phú của Tô Bình Nam, nhưng Mạnh Hiểu Hiểu là người vô cùng hiểu hắn, tính cách bễ nghễ của hắn mới là điều khiến cho nàng lo lắng nhất.
Không hề nghi ngờ, nam nhân kia nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng đối phương là ai lại xem mạng người như cỏ rác, lại nghĩ đến Tô Bình Nam khống chế tam giáo cửu lưu ở Thiên Nam, Mạnh Hiểu Hiểu biết sự việc khẳng định sẽ không nhỏ.
Lần đầu tiên Mạnh Hiểu Hiểu chủ động yêu cầu tăng ca, rốt cuộc trong đêm khuya một thân một mình chạy về Thiên Đô.
Có một số thời điểm, thế giới tràn đầy sự trùng hợp.
Nếu không phải quốc lộ Thiên Đô xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nữ nhân tuyệt đối sẽ không chọn tuyến chính Nam thành khá nổi tiếng.
Lựa chọn tuyến chính Nam thành, nếu như không phải trong lúc vô tình ngẫu nhiên nhìn thấy một cảnh tượng, Mạnh Hiểu Hiểu sẽ không nhìn thấy biển số xe mà nàng quen thuộc.
Thiên A11274.
Đó là một biển số rất phổ biến, nhưng Mạnh Hiểu Hiểu đã từng nhìn thấy biển số này, là xe nội bộ của bảo an Cẩm Tú.
Chiếc Toyota SUV màu đen thường xuyên xuất hiện trong đoàn xe của nam nhân.
Nhân viên an ninh của nam nhân của nàng đang làm gì tại một công trường chưa được xây dựng?
Tô Bình Nam có ở đây hay không?
Mặc dù không nhìn thấy xe của Tô Bình Nam, nhưng nữ nhân vẫn ma xui quỷ khiến đạp thắng, sau đó chuyển hướng.
Mùa này, công trường vốn náo nhiệt đã sớm nghỉ ngơi.
Ngoại trừ ánh sáng lờ mờ của nhà kho sắt bảo vệ vật liệu ở đằng xa, mọi thứ khác đều tối tăm và có phần kỳ quái.
Tòa nhà chỉ có kết cấu khung tổng thể lặng lẽ đứng trong bóng tối, tiếng gió rít mạnh vào tường mang đến cảm giác ít nhiều hoang vắng.
Nữ nhân lấy điện thoại ra, vừa bấm dãy số quen thuộc, một bóng đen lao vút xuống cách đầu xe hơn chục mét với tốc độ chóng mặt.
Rầm.
Tiếng cơ thể va đập xuống mặt đất, máu bắn tung tóe dưới ánh sáng trắng của đèn pha khiến sắc mặt Mạnh Hiểu Hiểu tái nhợt.
Nữ nhân muốn hét lên, nhưng chỉ phát ra tiếng ho khan, như thể bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt.
Hóa ra khi hoảng sợ đến cực điểm sẽ không thể phát ra được âm thanh nào.
Không biết vì sao, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nữ nhân lại là câu nói này.

“Hiểu Hiểu?”
Giọng nói của Tô Bình Nam truyền đến trong điện thoại, vẫn trầm ổn và bình tĩnh như trước.
“Ngươi đang ở đâu?”
Mạnh Hiểu Hiểu lấy lại bình tĩnh, run rẩy hỏi vấn đề mà nàng quan tâm nhất.
“Nhìn sang hướng bên trái.”
Nam nhân cúp điện thoại.
Nữ nhân nghe lời quay đầu lại.
Một đoàn người của Tô Bình Nam lặng lẽ đứng trong bóng tối. Trong mắt nữ nhân, ánh mắt của nam nhân rất sáng, còn có chút phức tạp.

“Sếp Chung, đây là thứ mà ngươi cần.”
Trần Thiến ôm một xấp hồ sơ thật dày, nhìn nam nhân vẫn bình chân như vại, không khỏi phàn nàn: “Ta nói ngươi đấy, tốt xấu gì cũng phải có chút thương hoa tiếc ngọc chứ. Nhiều nam nhân như thế, sao cứ nhất định phải ta làm chuyện này.”
Chung Thành xe nhẹ đường quen ứng phó với Trần Thiến: “Đồ vật quá quan trọng, giao cho bọn hắn đi làm ta cảm thấy không yên tâm. Ai bảo ta tin tưởng ngươi chứ.”
Gương mặt nữ nhân lập tức cười tươi như hoa, động tác bày hồ sơ cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Những vụ án sau cùng khi Hồ Quốc Khôn còn sống đều ở đây, ngươi cứ từ từ mà xem.”
Trần Thiến biết cấp trên của mình là một người cuồng công việc. Nàng cũng không muốn trở thành vật vô nghĩa trong trường hợp này. Sau khi bỏ hồ sơ xuống xong, nàng dự định chuồn nhanh.
“Khoan đã.”
Chung Thành gọi lại Trần Thiên: “Ngươi hãy xem báo cáo kết án phía Lâm Hải. Lát nữa nói lại cho ta nghe.”
Chung Thành rất xem trọng Trần Thiến.
Năng lực hành động và lá gan của nữ nhân này rất lớn, bồi dưỡng một chút là có thể trở thành hạt giống tốt.
“Được.”
Trần Thiến nhẹ nhàng tiếp nhận, nhất thời trong văn phòng chỉ còn lại âm thanh lật giấy. Mười phút sau, Trần Thiến ngẩng đầu, gương mặt tràn ngập vẻ không tin nổi.
“Khẩu súng kia đâu?”
“Hỏi rất thông minh.”
Chung Thành vỗ tay ra tiếng, nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn nữ nhân tràn đầy khen ngợi: “Sáu người, toàn bộ đều bị bắn chết nhưng khẩu súng đó đâu? Nên biết rằng nó không phải súng trường, rất dễ mang theo.”
Trần Thiến gật đầu.
“Làm hoạt động bỏ mạng, không ai ghét bỏ vũ khí của mình. Huống chi là loại súng ngắn ổn định như vậy.”
Chung Thành xoay eo, tiếp tục nói: “Dù sao hình ảnh trên màn hình giám sát không rõ, có khả năng nhìn lầm, nhưng từ kết quả này có thể thấy phân tích của chúng ta không sai.”
Nam nhân nói: "Ta kết luận kẻ cầm đầu trong đám đạo tặc này là Lão Ưng vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trần Thiến nhìn Chung Thành, hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“Chờ.”
Ánh mắt Chung Thành rất giảo hoạt: “Mấy loại người như thế sẽ không thu tay đâu. Bây giờ chúng ta ra mặt, ngoại trừ đắc tội với người khác cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Một khi hắn làm việc, chứng cứ tại hiện trường sẽ không lay chuyển được bất cứ kẻ nào. Đến lúc đó nước chảy thành sông thôi.”
Nam nhân kết thúc cuộc trò chuyện một cách dứt khoát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận